Một chuyện xưa khác – 04

Một chuyện xưa khác – 04

Editor: mèomỡ

Tống Tử Kính cố hết sức đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại kinh ngạc đến ngây người lần nữa.

Đây là đâu?

Đập vào mắt là cung điện nguy nga, chỉ thấy gạch ngọc khắp nơi, ngói vàng lợp mái, mái cong đấu củng*, rường cột chạm trổ.

* Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu

Tống Tử Kính làm quan nhiều năm, chẳng phải chưa gặp qua hoàng cung đại điện. Nhưng, rõ ràng là anh rơi xuống nước ở vùng núi sông xa xôi hẻo lánh, sao có thể lạc đến cung điện?

Mà người bên cạnh rõ ràng đều giống như người hầu, sao có thể công khai đi lại trong hoàng cung như vậy.

Tần Hiểu Nhiễm không nhẫn nại chờ Tống Tử Kính ngẩn người, kéo anh đi về phía phòng nghỉ. Nơi đó có phòng tắm, phải nhanh chóng để Thái Tử Gia này tắm nước ấm trước đã.

Tống Tử Kính đi theo cô mới phát hiện cung điện này chẳng những lớn, hơn nữa tất cả nam nữ trong cung đều ăn mặc quái dị. Nữ cho dù có mặc váy, cũng đều mặc quần bó sát ở bên trong, giày cao lại nhọn, không biết bọn họ đi đường kiểu gì. Chẳng lẽ đó là một loại hình phạt sao?

Còn có, trong tay nhiều nam nữ cầm một cái hộp nhỏ, đi đến một chỗ liền xúm lại khoa tay múa chân, còn có người nhìn cái hộp ấy mà cười. Thật quỷ dị. 

Lại nói dưới bậc thềm đại điện  kia, không phải chậu hoa mà lại là hai cái thùng gỗ, bên trên viết. . . . . .

“Tái chế. . . . . . Không thể tái chế. . . . . .”

Vì phục vụ du khách Hongkong nên in chữ phồn thể. Tống Tử Kính nhận được mặt chữ nhưng ý trên đó anh lại không hiểu.

Còn có đống chữ như nòng nọc đằng sau, là tiếng nước nào.

Tần Hiểu Nhiễm đi vài bước, phát hiện “Tống Tuấn Hiền” không đi theo. Cô nhìn lại, Tống thiếu gia đang hết sức chuyên chú nghiên cứu thùng rác, cô suýt chút nữa 囧 chết

“Tôi nói này, nhị thiếu, xin anh đừng đùa! Anh mà bị bệnh, chậm trễ tiến độ quay phim thì sẽ có chuyện đấy. Tổng giám đốc Tống mà biết, tất cả chúng ta đều xong đời.”

Tống Tử Kính quay đầu nhìn cô, rốt cục hỏi ra vấn đề anh luôn luôn muốn hỏi: “Đây là đâu?”

May quá, Tần Hiểu Nhiễm âm thầm châm chọc, anh không hỏi “Tôi là ai” đã rất tuyệt rồi

Loại chuyện chập mạch này Tống Tuấn Hiền đã làm vài lần, Tần Hiểu Nhiễm cũng chỉ có thể giả vờ không thấy. Dù sao nếu con người không dùng đến não trong một khoảng thời gian dài, não cũng sẽ thoái hóa. Tần Hiểu Nhiễm vẫn luôn cảm thấy nếu như não người khác đầy nếp nhăn, thì não của Tống Tuấn  Hiền kia nhất định là một miếng đậu phụ. Miếng đậu phụ này thỉnh thoảng có chút trục trặc, âu cũng có thể thông cảm.

Cô trả lời: “Nơi này là Hoành Điếm.”

“Hằng điện? Gia chủ của cô nương tên là gì?”

[ Hoành Điếm và Hằng điện đều đọc là héngdiàn ]

Tần Hiểu Nhiễm trợn mắt, “Chủ nhân nhà tôi họ Hồ, người giang hồ thường gọi là Đào ca.”

“Vậy, tại hạ muốn cầu kiến chủ nhân nhà cô nương, cô nương có thể thay ta bẩm báo không?”

“Muốn gặp ông ấy, anh phải làm đại biểu nhân dân toàn quốc!” Tần Hiểu Nhiễm không nhịn được, “Anh Tống, anh chơi trò trí nhớ cũng tốt, xuyên không cũng được, nhưng dù sao cũng phải chờ thay quần áo ướt ra đã.”

“Rốt cuộc tại sao cô nương biết tại hạ họ Tống?” Tống Tử Kính lại hỏi.

Tròng mắt Tần Hiểu Nhiễm sắp lộn ra sau lưng mất thôi, “Tôi xin anh. Tôi làm trợ lý cho anh nửa năm, là do chị gái anh – Tống phu nhân tự mình phỏng vấn. Ngay cả anh họ gì tôi cũng không biết, tôi còn có cơm ăn chắc? Được rồi, chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng nhé, anh là quý nhân hay quên, không sao. Nhưng xin anh nhấc chân lên, đến phòng nghỉ thay quần áo đi.”

Tống Tử Kính nghe xong không vui, coi đối phương thật sự là tôi tớ, không khỏi giáo huấn: “Nữ tử như cô nương thật sự quá khinh cuồng vô lễ.”

Tần Hiểu Nhiễm suýt chút nữa đứng không vững, phối hợp với lời kịch của anh ta: “Dạ dạ, nô tì sai rồi, công tử tha mạng!”

Tống Tử Kính vừa nghe cô nói như vậy, có chút ngượng ngùng.

“Tại hạ chỉ răn dạy vài câu, cũng không có ý muốn lấy mạng cô nương.”

Tha cho tôi đi!

Tần Hiểu Nhiễm vò tóc, quyết định trước khi mình biến thân thành Sói hồng* nên nhanh chóng ném Tống công tử tới phòng thay quần áo.

[Sói hồng – Nhân vật trong phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám]

Cô lười nói chuyện, túm lấy Tống Tử Kính chạy như điên tới phòng thay quần áo.

Tống Tử Kính là người học võ, tuy rằng không thể nói là rất cao thâm, nhưng đẩy một cô gái ra thì không thành vấn đề. Nhưng anh phát hiện cô gái này tuy sức lực rất khỏe, nhưng đan điều trống rỗng, không biết võ, có lẽ sẽ không thể lừa mình nên cứ để cô lôi đi. Còn câu “Nam nữ thụ thụ bất thân”, anh cũng thức thời không nói ra miệng.

 

8 bình luận về “Một chuyện xưa khác – 04

  1. Chủ nhân nhà tôi họ Hồ, người giang hồ gọi Đào ca
    đọc câu này ta chịu không nổi với chị Tần ^^, chị sẽ biết anh xuyên không qua chứ nhỉ?

  2. chủ nhân họ Hồ, người giang hồ gọi là Đào ca. Theo mình chính là chị muốn nói đến Chủ tịch Hồ Cẩm Đào. không biết có phải không?

Gửi phản hồi cho mèomỡ Hủy trả lời