Viêm Hoang thiên
Chương 1
Editor: mèomỡ
Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Mễ Lương rùng mình trên trán đã rịn ra mồ hôi, sau gáy còn hơi hơi đau do lúc trước bị người ta dùng chuôi dao đánh, tứ chi bị trói chặt; do bị dây thừng thít quá chặt máu không lưu thông được khiến cả người run rẩy, sợ hãi ở sâu trong nội tâm làm cho nàng rụt về phía chân tường.
Tiếng bước chân tới gần rồi dừng lại bên người nàng, tấm ván gỗ cùng những đồ linh tinh trên đỉnh đầu bị mở ra, ánh sáng bất ngờ làm cho nàng không kịp thích ứng, một bàn tay lôi nàng lên để nàng ngồi dưới đất, vỗ vỗ mặt nàng, “Tỉnh?”
Đứng trước mặt Mễ Lương là một nam nhân trẻ tuổi cao lớn, khoảng hai mươi mấy tuổi, Mễ Lương dám đánh cam đoan hắn còn cao hơn so với đội trưởng đội bóng đá cao 1m85, hắn mặc quần áo màu xám đen, Mễ Lương không nhìn ra là trang phục của triều đại nào, vải dệt có vẻ thô ráp lại bạc màu, dính một ít tro bụi, ống tay áo bị cuốn lên cao, lộ ra làn da màu mật ong sáng bóng.
Nam nhân này nuôi tóc dài, buộc tùy ý sau đầu, đường cong bộ mặt coi như nhu hòa, mũi cao thẳng, đôi mắt đen sẫm xuyên qua lông mi thật dài phát ra ánh sáng mê hồn, đôi mắt sáng quắc nhìn Mễ Lương ngồi dưới đất, uy hiếp nói: “Thành thật, nếu không.”
Hắn không nói nửa câu sau, nhưng chỉ chỉ chủy thủ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bên cạnh, ý là ‘không phối hợp sẽ giết ngươi.’
Bên trong con ngươi màu đen bình thường sáng lấp lánh của Mễ Lương giờ đây tràn đầy kinh hãi, trong miệng bị nhét một miếng vải, vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc tỏ vẻ phối hợp.
Ngón tay người này coi như thon dài xinh đẹp, nhưng mà lòng bàn tay có vết chai sạn, lúc lau qua gò má Mễ Lương khiến nàng cảm thấy hơi đau, hắn lấy miếng vải nhét trong miệng Mễ Lương ra, ngồi xổm trước mặt nàng, dùng giọng điệu thẩm vấn phạm nhân: “Hỏi lại ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngươi vào bằng cách nào?”
Vấn đề này, buổi sáng hôm nay trước khi bị nam nhân này đánh hôn mê, hắn đã hỏi qua. Mễ Lương có thể trả lời thế nào? Nàng chỉ đến siêu thị nhỏ gần nhà mua đồ linh tinh, lúc đến đường cái thì nghe được có người hét to, còn có tiếng kêu hoảng loạn, quay lại nhìn đã thấy chân tường nhà cao tầng phía sau đang sập xuống, bóng tường to lớn lung lay sắp đổ chuẩn bị đập lên người Mễ Lương, trước lúc bị tường đổ đè thành cái bánh thịt, âm thanh cuối cùng trong lòng Mễ Lương là: ‘công trình này đúng là cái hố bã đậu.’
Nhưng mà nàng không bị đè thành bánh thịt, giây tiếp theo thế giới long trời lở đất, ánh sáng ban ngày biến thành ánh bình minh, bầu trời trắng xanh còn có một vài ngôi sao mờ mờ, chung quanh đất vàng cát đá, núi hoang âm u trong ánh nắng ban mai không có một chút sinh khí, cho dù là sáng sớm, không khí lại vô cùng khô ráo, nàng hoàn toàn không biết làm gì, đi loạn vài bước, thì nhìn thấy bóng dáng nam nhân này, đang do dự có nên kêu cứu hay không, hắn đã nhìn thấy nàng, vài bước đã chạy tới đến bên người nàng, nắm bả vai Mễ Lương vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó nàng bị nam nhân này cho một đao, hôn mê.
Sau đó nàng bị một chén nước nhỏ hắt tỉnh lại, đã bị trói giống như gián điệp bị bắt, chủy thủ để ngang trên cổ, nam nhân này bắt đầu thẩm vấn giống như cảnh sát hỏi phạm nhân “Tên”, “Tuổi”, “Khi nào xuất hiện tại nơi này”, “Vì sao xuất hiện tại nơi này” …
Lúc đó Mễ Lương bị dọa đến suýt khóc, chủy thủ kia đen như mực, dường như làm từ sắt thô, nhưng lưỡi dao lại lóe sáng, thật sắc bén, Mễ Lương đoán có lẽ nàng xuyên không, nghẹn ngào nói nửa ngày, nam nhân này có vẻ không tin, sau đó có tiếng vang từ bên ngoài truyền đến, hắn lại đánh ngất nàng, giấu phía dưới tấm ván gỗ cùng đồ đạc linh tinh, đến tận khi Mễ Lương tỉnh lại hắn mới trở lại phòng, tiếp tục thẩm vấn phạm nhân.
Thấy Mễ Lương còn không chịu trả lời, nam nhân nheo nheo mắt, trong mắt lướt qua ánh sáng nguy hiểm, “Nói, rốt cuộc ngươi vào bằng cách nào?”
Hắn hết sức đè thấp giọng, Mễ Lương đoán hắn không muốn để cho người khác phát hiện hắn bắt được nàng, cho nên bên ngoài có tiếng vang hắn sẽ đánh ngất nàng, để phòng ngừa nàng bị lộ.
Bởi vì sợ hãi, Mễ Lương run rẩy không ngừng, cả giọng nói cũng run run, “Tôi… Không biết… Đã nói, trong nháy mắt tôi đã ở trong này…”
Con mắt đen láy của Mễ Lương bị một tầng hơi nước bao phủ, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nàng nói với hắn có thể là nàng xuyên không, đừng nói nam nhân không tin, dù bị trói như gián điệp xem vô số tiểu thuyết, chương trình TV về xuyên không như nàng cũng không tin nổi, nàng tình nguyện tin tưởng đây chỉ là một giấc mơ, ngủ một giấc sẽ tỉnh lại.
Nàng lắc đầu như trống bỏi, “Tôi thật sự… Không biết… Tôi không nói dối…”
Giọng nói bất giác cao hai độ, nam nhân vội vàng nắm cằm nàng, dùng sức tựa như muốn bóp nát xương cốt nàng, “Nhỏ tiếng chút, nếu ngươi không muốn chết.”
Mễ Lương vội vàng im miệng, cả người run run.
Nam nhân cuối cùng cũng nới tay, cằm Mễ Lương xuất hiện hai cái dấu tay, nhìn nữ nhân trên mặt đất run rẩy không ngừng vài lần, giữa hàng lông mày hiện lên cái bóng nhàn nhạt.
Mễ Lương cố sức co rụt thân thể muốn giảm bớt sự tồn tại của mình, nhưng mà bây giờ nàng là sơn dương đợi bị làm thịt, cũng không trốn được. Nơi này là một gian phòng được ngăn ra, rất nhỏ, khoảng hai ba mét vuông, không có cửa, chỉ có hai chiếc ghế rách nát còn một số đồ linh tinh tả tơi đến mức không nhìn ra hình. Mễ Lương nhìn thấy vách tường gian ngoài đằng sau thân thể nam nhân, sát vách tường là một cái giường, hình như không có người ở, bởi vì phía trên không có đệm, trên ván giường còn đặt một cái bát. Từ chỗ nàng đến mặt tường kia cũng chỉ có ba bốn thước, bởi vậy phòng bên ngoài cũng không lớn.
Có lẽ nam nhân thấy không hỏi ra được cái gì có ích, tạm thời ngừng công tác thẩm vấn, ngồi ở gian ngoài dựa vào tường một mình suy nghĩ sâu xa, ánh mắt bất chợt liếc qua gian nhỏ xem Mễ Lương có ngoan ngoãn ngồi đó hay không, nếu Mễ Lương dám cử động một chút hắn liền ném qua một ánh mắt “Ngươi muốn chết”.
Thành phố Mễ Lương đang ở mùa hạ có biệt danh ‘Hỏa lò’, nhưng mà Mễ Lương cảm thấy phòng này mới là hỏa lò thực sự, giống có người đang đốt lửa dưới đất, phòng này nóng lại buồn, ngay cả nam nhân kia cũng vén tay áo lên rất cao. Lúc Mễ Lương ra ngoài mặc một cái áo đầm qua gối, lúc này cánh tay trắng nõn đã bị dây thừng thít ra vết hồng hồng.
Một lát sau, nam nhân bưng một chén nước chậm rãi uống, Mễ Lương nhìn động tác uống nước của hắn nhịn không được liếm liếm môi, nàng khát, cổ họng muốn bốc khói, nơi này thật sự rất nóng, mồ hôi trên trán chảy ra từng giọt từng giọt, thân thể cần bổ sung nước, nhưng nàng không dám mở miệng xin nam nhân kia.
Nhưng mà có lẽ động tác của nàng rất rõ ràng, nam nhân kia đã đi tới, trong chén trên tay hắn cũng còn một chút nước, nghiêng bát về phía Mễ Lương ý bảo.
Mễ Lương vội vàng cầm lấy, miệng kề miệng bát khẩn cấp uống số nước còn lại trong bát, e sợ lãng phí một giọt.
Nước không nhiều lắm, chỉ có hai ngụm, Mễ Lương cảm thấy không đủ, nhưng nàng vẫn nói một tiếng: “Cám ơn.”
Nam nhân không phản ứng, trở lại vị trí vừa rồi, một lát sau bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Mễ Lương nghi hắn ngủ, nhẹ nhàng giật giật cơ thể, phát ra tiếng vang rất nhỏ, nam nhân kia đột nhiên mở mắt, phát ra ánh sáng lợi hại nhìn Mễ Lương, cực kì không vui.
Mễ Lương nhỏ giọng che giấu, “Bị trói tê người.”
Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào hai mắt nàng, Mễ Lương phiên dịch thành: Chẳng lẽ ngươi còn muốn ông đây mở trói cho ngươi? Ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ lấy mạng ngươi.
Mễ Lương thành thành thật thật lui trên mặt đất, không dám lại phát ra tiếng vang.
Đến tận khi bên ngoài bắt đầu huyên náo, nam nhân mới đứng lên đi về phía Mễ Lương, lúc hắn túm lấy Mễ Lương kéo qua, nâng một tay lên, Mễ Lương biết hắn muốn làm gì, thỉnh cầu nói: “Có thể đừng đánh ngất tôi được không? Cho dù muốn đánh ngất cũng nên đổi cách nào nhẹ nhàng một chút.”
Bị hắn đánh hôn mê hai lần, bây giờ sau gáy Mễ Lương còn đau.
Nam nhân do dự hai giây, lấy miếng vải nhét vào miệng nàng, ném nàng xuống đất, lại dùng ghế hỏng ván gỗ che lại, xem xét kĩ đã kín hay chưa, bên ngoài có người đi tới cửa, cách cửa sắt to như cánh tay gọi một tiếng: “Sở Nghiêu, đến giờ xuất phát rồi, sao ngươi còn chậm như vậy.”
Dựa ở cửa là hai nam nhân vô cùng cường tráng, mặc quần áo màu xám đen cùng kiểu, trong mắt người nói chuyện có ý châm biếm, Sở Nghiêu không thèm nhìn bọn họ, “Chẳng phải các ngươi cũng chưa đi sao?”
“Bọn ta là tiền bối của ngươi đấy.” Một người nam nhân khác mở miệng, hắn không quen nhìn bộ dáng cao cao tự đại tự cho mình là thanh cao của Sở Nghiêu, còn muốn dùng một tấm vải rách che ở cửa ngăn người khác xem xét sinh hoạt của hắn, mọi người đều là nam nhân, ai thèm hứng thú xem xét hắn, ở trong mắt bọn họ Sở Nghiêu chỉ giỏi giả vờ, “Đã đến đây lâu như vậy, ngươi còn kì kèo cái gì. Giả vờ cái gì, nhìn xem đây là chỗ nào, nơi này không có thiếu gia.”
“Nơi này cũng không có tiền bối, chỉ có người dùng thực lực để nói chuyện.” Khóe mắt Sở Nghiêu lướt qua chỗ giấu người, rồi mới ra cửa.
Lúc hắn trở về đã là hoàng hôn, Mễ Lương khát lại đói, còn bị buộc chặt như vậy, khó chịu gần như muốn ngất xỉu, thống khổ nhất là nàng choáng váng không ngừng, bị dày vò suốt mấy tiếng. Nàng muốn thử tạo ra chút tiếng vang để cho người bên ngoài chú ý, nhưng khổ nỗi không cử động được, hơn nữa nàng hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài như thế nào.
Sở Nghiêu vào nhà đóng cửa sắt lại, buông tấm vải che cửa lại, lôi Mễ Lương ra, nhìn vết trói trên người nàng, sau đó luôn miệng cảnh cáo Mễ Lương không được lộn xộn gọi bậy, rồi mới cởi trói cho nàng, chỉ để lại dây thừng trói chặt hai chân. Trên tay hắn cầm một cái bánh bao màu trắng, từ trên cao nhìn xuống Mễ Lương, “Vẫn không chịu nói ngươi vào bằng cách nào sao?”
Lúc này sửa thành dụ dỗ, Mễ Lương nhìn bánh bao trắng nuốt nuốt nước miếng, nếu nàng biết mình xuyên qua bằng cách nào, sẽ nghĩ biện pháp xuyên trở về, nàng tiếp tục lắc đầu: “Tất cả tôi đã nói cho anh hết rồi.”
Sở Nghiêu bán tín bán nghi lời nàng, bộ dáng của nàng rất nhu nhược, nếu nói là người bên ngoài phái vào, vậy chọn người quả không thích hợp. Nhưng một nữ nhân đột nhiên xuất hiện tại Viêm Hoang, dù thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Hắn đưa cái bánh bao kia cho Mễ Lương, còn mình ngồi ở bên cạnh không nói một lời, qua khe hở cửa sắt nhìn bên ngoài.
Phòng hắn rất nhỏ, không đủ mười mét vuông, hai cái giường chiếm phần lớn diện tích, ở giữa có một cái hành lang hẹp.
Trời đã tối, nhiệt độ giảm xuống, tranh cãi bên ngoài càng thêm ầm ĩ, Mễ Lương tách bánh bao ăn từng chút một, cúi đầu, mắt cũng không dám liếc về phía nam nhân kia. Chờ nàng ăn xong bánh bao, nàng bắt đầu lấy tay chậm rãi xoa xoa phần da thịt bị dây thừng thít hồng, nam nhân kia trầm mặc giống như bức tượng điêu khắc, ngẫu nhiên sẽ quét mắt nhìn nàng một cái, còn đa số thời gian là nhìn bên ngoài.
Bên ngoài truyền đến càng nhiều tiếng người kêu, tiếng huyên náo, có tiếng reo hò, có tiếng hô… Kêu gào điên cuồng, âm thanh rất gần, nhưng nam nhân kia vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, Mễ Lương không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, nhìn nam nhân vài lần. Bộ dáng cũng coi như anh tuấn, tuy rằng quần áo vải thô nhưng khí chất trên người cũng không tệ, đôi mắt sâu sắc như chim ưng, lại thâm trầm như biển cả.
Tuy rằng nam nhân này vừa gặp đã đánh nàng ngất xỉu, nhưng theo trực giác, Mễ Lương cảm thấy hắn không phải người hung hãn tàn bạo, bằng không cũng sẽ không mở trói cho nàng, còn cho nàng đồ ăn cùng nước uống. Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, giống như nước trên bếp lửa đang ùng ục trào ra, Mễ Lương tò mò ngó nghiêng thăm dò, nhưng mà nàng chỉ có thể nhìn thấy gian nhỏ được ngăn cách bên ngoài, còn ngoài cửa không nhìn nổi.
Sở Nghiêu nhẹ nhàng bâng quơ nhìn nàng một cái, ánh mắt kia có chút lười nhác, lười biếng nói một câu: “Ngươi muốn ra xem sao?”
Hắn chủ động mở miệng, Mễ Lương không biết hắn nghĩ gì, vội vàng lắc đầu, nhìn sắc mặt hắn coi như hoà nhã, nhẹ giọng hỏi: “Đây là đâu?”
Ngữ điệu Sở Nghiêu bình tĩnh tựa như mặt nước mùa thu không gợn sóng, “Nơi này là Viêm Hoang.”
“Viêm Hoang là nơi nào?” Mễ Lương không biết.
“Viêm Hoang, hay còn gọi là ‘Tử Vong cốc’, đối với chúng ta mà nói, nơi này là một tòa ngục giam.” Sở Nghiêu dừng một chút, khóe miệng có một tia ý cười trào phúng, “Ngục giam này trước khi ngươi đến chỉ giam giữ nam nhân.”