Một chuyện xưa khác – 07

Một chuyện xưa khác – 07

Editor: mèomỡ

Tống Tử Kính thấy hai mắt cô sáng ngời, còn tưởng rằng cô đã biết mình nhận sai người, đang cảm thấy may mắn thì Tần Hiểu Nhiễm nói: “Chẳng lẽ lúc anh rơi xuống nước bị sinh vật không rõ nhập vào hả?”

“Cô. . . . . . đừng nói bậy!” Tống Tử Kính tức giận, trách, “Tại hạ thần trí rõ ràng, xử sự đâu vào đấy, đâu có dấu hiệu bị tà vật nhập vào?”

“Đủ rồi!” Một chân Trương Lôi giẫm lên bàn trà, nắm tay rít gào, “Bây giờ là lúc cãi nhau sao? Không phải! Bây giờ là lúc tranh di sản! Nhị thiếu, anh rể họ Đổng của anh là vợ chồng hợp pháp với Tống phu nhân, có thể được nhận một nửa gia sản của nhà họ Tống anh. Chẳng lẽ anh không sốt ruột chút nào?”

Tống Tử Kính cảm thấy khó hiểu. Tiền nhà tỷ phu, tiểu cữu như anh đi tranh làm gì?

“Họ Đổng đã sớm không vừa mắt với anh, lần này nếu hắn lấy được gia sản, chuyện đầu tiên làm là gì? Chính là ‘chém’ bộ phim truyền hình này! Đến lúc đó, tất cả chúng ta đều không còn cơm ăn!”

Tần Hiểu Nhiễm nghe thế, cũng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Công việc hầu hạ Tống Tuấn Hiền tuy ngu ngốc, nhưng tiền lương Tống Tử Mân trả cho công việc này gấp năm lần những trợ lý bình thường khác. Tiền điện tiền thuê nhà đều dựa vào số tiền này đó!

“Nhưng cũng thật vớ vẩn.” Tống Tử Kính bình thản nói, “A tỷ đã xuất giá, đồ cưới đương nhiên do nhà chồng tiếp nhận. Sao có thể vì tỷ qua đời, lại đi lấy đồ cưới về?”

Trương Lôi hít vào một hơi, giật tóc trên đầu, “Vũ Quang trị giá hai mươi tỷ đó thiếu gia của tôi ơi! Đây là vấn đề đồ cưới sao? Không phải! Đây là mấu chốt sinh tử cho cuộc đời của chúng ta sau này đấy!”

Tần Hiểu Nhiễm nghĩ đến tiền thuê nhà, cũng nhảy ra giúp Trương Lôi, “Nhị thiếu, trước lúc di chúc được công bố, tuyệt đối không thể từ bỏ hi vọng! Bộ phim truyền hình anh đã bỏ bao nhiêu tâm huyết như vậy, nếu bị ngừng, chẳng lẽ anh không đau lòng sao?”

Tống Tử Kính thật trực tiếp mà tỏ vẻ, “Tại hạ không hiểu cô nương đang nói gì.”

Tần Hiểu Nhiễm bị đả kích.

“Được rồi, đừng cãi cọ.” Trương Lôi cúp điện thoại, “Tôi đã đặt vé lúc tám rưỡi tối nay. Hiểu Nhiễm cô nhanh chóng thu dọn, chúng ta đến sân bay ăn tối. Tôi đi lấy xe, hai người nhanh lên một chút.”

Tần Hiểu Nhiễm biết chuyện quá khẩn cấp, cũng chẳng quan tâm Tống Tuấn Hiền quái dị thế nào, nhanh chóng đi xếp hành lý. Cô vẫn không quên lục áo khoác ra, bảo Tống Tuấn Hiền đi thay.

Tống Tử Kính thấy mình biện giải thế nào đều bị coi như gió thoảng qua tai, đành phải tự mình an ủi, là bọn họ vì tin dữ mà nhất thời hoa mắt ù tai thôi. Chờ anh gặp người thân của Tống Nhị công tử này, giáp mặt giải thích, có lẽ còn có chút hiệu quả.

Anh lại vào phòng tắm lần nữa, vừa nghiên cứu, vừa thay áo khoác và giày. Giày này rất mềm nhẹ thoải mái, nhưng đã quen áo bào quần rộng, Tống công tử thấy rất khinh thường quần jeans bó sát hai chân kia. Quần lót nho nhỏ cũng luôn làm cho người ta không thoải mái. Thật không biết nam tử nơi này làm thế nào mà chịu được.

Tần Hiểu Nhiễm thấy anh thay xong áo khoác, lại còn bọc áo choàng tắm bên ngoài, chỉ hận mình không thể triệu hồi một tia sét đánh chết luôn cái tên trước mắt này thôi.

“Anh Tống, bây giờ đã không mốt loại. . . . . . phối đồ hỗn loạn này rồi. Phiền anh cởi áo chàng tắm, mặc áo khoác tôi đưa cho anh đi.”

Tống Tử Kính vốn cảm thấy vạt áo ngoại bào này quá chật, đai lưng quá mức đơn giản, Tần Hiểu Nhiễm liền đưa một chiếc áo khoác dạ tới. Tống Tử Kính làm quan nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết nhìn hàng. Hàng len dạ này chỉ tính trung đẳng, nhưng cũng mềm mại thoải mái.

Tần Hiểu Nhiễm thu dọn xong hành lý, thấy Tống Tử Kính còn xõa tóc, đứng ở đó vẻ mặt mờ mịt.

Cô thở dài một hơi, kéo Tống Tử Kính ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược chải tóc cho anh. Tóc mềm mại nhanh chóng thẳng ra, để lộ cái trán cao. Ở hiện thời, tóc mái đàn ông còn dài hơn phụ nữ, nhìn thấy cái trán như vậy, Tần Hiểu Nhiễm cũng không thể không cảm thán khuôn mặt Tống Tuấn Hiền quá đẹp.

“Hiểu Nhiễm. . . . . . Cô nương, ” Tống Tử Kính gọi  Tần Hiểu Nhiễm đang ngẩn người , “Cô nương cũng không tin ta không phải nhị thiếu của các cô sao?”

Tần Hiểu Nhiễm nhìn nhìn tóc trong tay, lẩm bẩm nói: “Anh ta. . . . . . Tóc ngắn. . . . . .”

Tống Tử Kính thấy cô dao động, cực kỳ vui mừng nói: “Cô nương, các cô thật sự nhận nhầm người.”

“Sao có thể?” Tần Hiểu Nhiễm nghiêm túc nói, “Lúc trước rơi xuống nước chỉ có một mình anh, từ trong nước cứu ra cũng chỉ có anh. Nếu chỉ là người có khuôn mặt giống nhau cũng không thể trùng hợp như vậy được.”

“Nhưng cô nương, tại hạ quả thực không phải nhị thiếu của các cô. Tại hạ chỉ có huynh trưởng và muội muội, không có tỷ tỷ.”

Tần Hiểu Nhiễm nhìn chằm chằm, Tống Tử Kính cũng nhìn chằm chằm.

Cân bằng trong lòng dao động, nhưng từng khoản từng khoản nợ từ trên trời giáng xuống, lập tức bao phủ lý trí của Tần cô nương.

Cái gì mà nhị thiếu thật giả, cái gì mà tóc dài tóc ngắn. Người nghèo chí ngắn, giờ phút này nếu để lỡ cơ hội cô sẽ phải nhịn đói.

“Mặc kệ anh là nhị thiếu thật hay là nhị thiếu giả, đã không còn quan trọng nữa rồi.” Ý chí Tần Hiểu Nhiễm kiên định, phía sau xuất hiện sóng thần cuồn cuộn, “Từ giờ trở đi, anh chính là nhị thiếu của nhà họ Tống – Tống Tử Kính! Anh chính là hi vọng của chúng tôi!”

“Ôi chao, ai, ôi?” .

“Giữ vững tinh thần đến đây đi, Nhị thiếu gia! Vì tương lai của anh, vì cả đoàn làm phim cần ăn cơm, dũng cảm xông lên đi, cùng anh rể anh tranh đoạt tài sản đi!”

“Cái gì?”

“Mạnh mẽ giữ lấy quyền lợi và tài sản của bản thân, làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất đi!”

Tần Hiểu Nhiễm không cho Tống Tử Kính cơ hội biện giải. Cô phát huy bản sắc trợ lý, xuống tay như bay, quấn khăn quàng cổ cho Tống Tử Kính, đeo kính, chụp cái mũ lưỡi trai lên đầu anh. Sau đó tay trái cô cầm hành lý, tay phải kéo người, bước đi như bay, chạy như điên ra cửa.

Tống Tử Kính nhìn thấy Trương Lôi nhô đầu ra khỏi một cái hòm sắt màu xám có bánh xe, vẫy tay với bọn họ. Anh còn chưa tới kịp đặt câu hỏi, đã bị Tần Hiểu Nhiễm nhét vào cái hòm sắt này.

“Cài dây an toàn!” Trương Lỗi nhìn như giáo viên dạy văn nhưng lại có linh hồn tay đua xe, vuốt ve tay lái, máu trong người đã bắt đầu cháy hừng hực.

Tần Hiểu Nhiễm lập tức cài dây an toàn cho mình và Tống Tử Kính, trận địa đã sẵn sàng đón quân địch.

“Xin chờ một chút, đây là. . . . . .”

Tiếng động cơ ầm vang nuốt mất kháng nghị của Tống Tử Kính, chiếc xe việt dã bốn chỗ phi thẳng về phía sân bay.

*********

Cùng lúc đó hoàng cung Đông Tề.

Sau bữa cơm chiều, đế hậu hai người tản bộ trong hoa viên, nhàn nhã trò chuyện.

“Giờ phút này không biết Tống tiên sinh đang ở nơi thoải mái yên tình nào đây? “

“Đại khái là núi rừng u tĩnh.”

“Có lẽ sau nhà còn có suối nước nóng ấy chứ.”

“Nhất định là đang ngâm mình trong suối nước nóng, uống rượu ngon.”

“Nương tử, mấy ngày tết, cả nhà chúng ta cũng tới cung Lễ Tuyền ngâm suối nước nóng đi.”

“Được! Cũng không phải chỉ có Tống Tử Kính mới biết hưởng thụ.”

“Phải đó.”

Có lẽ, chuyện xưa còn dài mà.

 

– Hết –

Một chuyện xưa khác – 06

Một chuyện xưa khác – 06

Editor: mèomỡ

Tóc Tống Tuấn Hiền chỉ hơi dài, không quá lỗ tai, còn nhuộm thành màu nâu. Tuyệt đối, tuyệt đối không giống người trước mắt, tóc dài đen bóng, không gàu, không gãy, không chẻ ngọn, có thể đi đóng quảng cáo . . . . . . Tóc. .

Tóc ơi tóc, nói cho tôi biết làm thế nào mà trong nháy mắt liền dài vậy?

Tần Hiểu Nhiễm ngẩn người, Tống Tử Kính tự vuốt tóc. Anh không quen để tóc tai bù xù, đáng tiếc cột tóc trâm cài đã rơi đâu mất rồi.

“Cô nương, có trâm cài tóc hoặc khăn vải không, cho ta mượn cột tóc.”

Linh hồn Tần Hiểu Nhiễm còn chưa trở về cơ thể, nhưng thân thể có thói quen phục tùng đã tự hành động, lấy một cái dây chun từ trong ví, đưa tới.

Tống Tử Kính cảm thấy cái dây nho nhỏ này thật sự là vô cùng kỳ diệu, lại có thể tùy ý kéo dài. Anh kéo tới kéo lui, nghiên cứu tỉ mỉ, Tần Hiểu Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn, một đường hắc tuyến xuất hiện.

“Anh, anh Tống, tôi sấy tóc cho anh nhé.” Tần Hiểu Nhiễm phục hồi tinh thần, tìm máy sấy sấy tóc cho Tống Tử Kính.

Máy sấy tóc vang lên tiếng ù ù. Tống Tử Kính giật mình, dây chun trên tay trượt ra, bắn ra giống một viên đạn, trúng giữa mặt Trương Lôi đang đẩy cửa vào.

Trương Lôi ‘Trúng ám khí’ lảo đảo một cái, ôm mũi gào lên, nước mắt tuôn ra ào ào.

“Xin lỗi! Là tại hạ thất thủ! Đại ca không sao chứ?” Tống Tử Kính thấy thế, vội đứng lên xin lỗi.

Trương Lôi nghĩ Tống nhị thiếu này bị làm sao vậy, trước kia đừng nói không những không gọi ông là đại ca, sau lưng còn gọi ông là Lôi Lão Hổ.

Tần Hiểu Nhiễm vội cứu hoả, cầm khăn ẩm cho Trương Lôi bịt mũi.

Tống Tử Kính áy náy nói: “Đại ca, tại hạ có chút hiểu biết y thuật, xin để tại hạ xem cho ngài.”

“Không, không sao.” Trương Lôi xua tay. Anh ta mà biết y thuật, phụ khoa chắc?

“À, nhị thiếu, tôi có việc muốn nói với anh. Hiểu Nhiễm, cô cũng ngồi xuống nghe đi.”

Tống Tử Kính thấy vậy liền cho rằng người này mới là chủ, liền ngồi ngay ngắn. Nhưng không ngờ cô nương Hiểu Nhiễm kia cũng đặt mông ngồi bên cạnh anh, không biết hổ thẹn chút nào. Anh vừa sợ vừa thẹn, muốn ngồi dịch ra một chút lại nghe Trương Lôi nói ra một tin tức kinh người.

“Bên tôi mới nhận được điện thoại, chị gái anh – phu nhân Tống Tử Mân gặp tai nạn xe cộ ở Anh quốc, không cứu được qua đời rồi.”

Trương Lôi nói xong câu này, không quan tâm tới vẻ khiếp sợ  của Tần Hiểu Nhiễm cùng hoang mang của Tống Tử Kính, vội vàng tỏ vẻ cực kỳ bi thương. Hơn nữa, thật khéo sao Tống phu nhân lại gặp chuyện trong đường hầm. Cô khi sống sống cuộc sống như nữ vương, lúc chết lại đi con đường giống vương phi. Cả đời này cũng là truyền kỳ rồi.

“Là anh rể anh – ngài Đổng gọi điện thoại báo cho tôi biết. Ngài ấy đã bay qua đó nhận mặt di thể rồi. Ngài ấy nói sẽ mang theo di thể chị gái anh về nước an táng, cho nên mời anh về thành phố A trước, ở nhà chờ ngài ấy. Ngài ấy còn rất nhiều việc muốn thương lượng với anh.”

Nói xongTrương Lôi mới ngẩng đầu, dùng một đôi mắt nén lệ (do bị dây chun bắn trúng) nhìn Tống Tử Kính đang đờ ra.

“Nhị thiếu, xin hãy nén bi thương. Tôi đã nói chuyện với đạo diễn rồi, bộ phim này tạm thời ngừng một thời gian. Tôi phải lập tức đi đặt vé máy bay. Tôi và Hiểu Nhiễm sẽ đi cùng anh.”

Trong đầu Tống Tử Kính còn đang suy nghĩ. Hiển nhiên, những người này nhận nhầm anh thành “Nhị thiếu” nhà họ Tống. Mà trưởng tỷ trong nhà nhị thiếu này lại bất hạnh qua đời đúng vào lúc này, cô gia mời tiểu cữu về nhà lo tang sự.

Tuy rằng không biết tỷ phu kia làm thế nào mà “bay” qua nhận di thể, cũng không hiểu cái gì là “phim” ngừng một thời gian, nhưng nhận sai người cũng không phải việc nhỏ.

“Vị đại ca này, chỉ sợ các vị nhận sai người.” Tống Tử Kính chân thành nhắc nhở, “Tại hạ chẳng phải nhị thiếu của các vị. Tại hạ. . . . . .”

“Nhị thiếu, đừng đùa nữa.” Trương Lôi không đợi anh nói xong liền ngắt lời anh, nói “Tôi biết bình thường Tống phu nhân rất yêu thương anh, cô ấy qua đời, anh không chấp nhận ngay được. Nhưng đây là lúc anh nghĩ cho bản thân mình sao? Không phải! Nhà họ Tống chỉ có một người nối dõi tông đường là anh, chị gái anh đã không còn, anh không nên tiếp tục gây chuyện nữa.”

Tống Tử Kính dở khóc dở cười, giải thích: “Tại hạ thực sự không phải nhị thiếu gì đó. Tại hạ họ Tống, tên Kính, là nhân sĩ ở Thiên Lan.”

“Tôi biết, tôi biết.” Trương Lôi không kiên nhẫn, “Tống Tuấn Hiền là nghệ danh của anh, anh tên Tống Tử Kính. Quê ở huyện Điền Lan.”

[Thiên Lan và Điền Lan đều đọc là tianlan]

Tống Tử Kính trố mắt, không ngờ thiên hạ còn có chuyện trùng hợp như vậy. Anh thấy không khuyên bảo được người này, liền chuyển hướng sang Tần Hiểu Nhiễm.

“Cô nương, cô phải tin tại hạ. Ta thực sự không phải là nhị thiếu nhà họ Tống.”

Tần Hiểu Nhiễm vừa giựt tóc Tống Tử Kính, trong lòng còn đang kinh hãi, lại bị tin Tống Tử Mân qua đời đả kích, đầu óc sau một lúc lâu không kịp hoạt động.

Nếu nói người trước mắt là tên nhị thế tổ* kia, sao lời nói cử chỉ của anh ta lại quái dị, tóc lại dài nhanh như thế. Nhưng nếu nói anh ta không phải, thì khuôn mặt này, dáng người này, sao lại giống Tống Tuấn Hiền như đúc?

[Nhị thế tổ : đời cha có tiền có quyền có thế, đến đời con chỉ lo ăn chơi đàn đúm hưởng thụ, chẳng làm nên trò trống gì.]

Chẳng lẽ. . . . . . .

Trong đầu Tần Hiểu Nhiễm chợt lóe lên vầng sáng.

 

Một chuyện xưa khác – 05

Một chuyện xưa khác – 05

Editor: mèomỡ

Vào phòng thay quần áo, Tống Tử Kính còn chưa kịp quan sát kĩ căn phòng, đã bị Tần Hiểu Nhiễm đẩy vào phòng tắm. Tần Hiểu Nhiễm đem quần áo sạch sẽ ném vào bên trong, đóng cửa lại.

“Anh Tống mau tắm rửa, nước để ấm một chút mới nóng người lên được.”

Tống Tử Kính đánh giá gian phòng không có cửa sổ này.

Chỉ thấy trên tường trên đất đều khảm gạch lưu ly màu trắng ngà, trên đầu có cái đèn lưu ly nho nhỏ hình tròn, cũng không biết dùng dầu gì thắp mà sáng rọi như ban ngày.

Trong phòng còn có một đồ vật hình dạng quái dị, gốm sứ trắng noãn giống bồn cầu, đặt dựa vào tường. Trên tường treo một cái hộp nhỏ kì lạ, phía dưới lộ ra một đoạn giấy mềm.

Tống Tử Kính xé một đoạn, sờ sờ, lại nhìn nhìn bồn gốm sứ giống như bồn cầu kia, cũng đoán được tám phần chúng nó dùng để làm gì.

Nhưng cái mành che chất liệu quái dị với ống sắt treo trên tường này lại không biết dùng để làm gì?

Cô gái tên Hiểu Nhiễm kia bảo mình tắm rửa thay quần áo. Nhưng nơi này tuy có một cái bồn gốm sứ to có thể để cho một người nằm vừa, nhưng không có nước.

Thôi được. Tống Tử Kính ngồi xuống ngay tại chỗ, vận nội công tâm pháp, thân thể dần dần nóng lên, đuổi hàn khí.

Tần Hiểu Nhiễm ở bên ngoài đợi mãi cũng chưa nghe thấy tiếng nước bên trong, không khỏi gõ cửa hỏi: “Anh Tống, anh ổn chứ?”

Tống Tử Kính đang vận công, hoàn toàn không nghe được tiếng gọi của Tần Hiểu Nhiễm.

Tần Hiểu Nhiễm lo lắng, lại gõ cửa, gõ vài cái, bên trong vẫn không có hồi âm.

Hỏng bét rồi ! Có phải là té xỉu rồi không?

Tần Hiểu Nhiễm lo lắng, càng nghĩ càng bất an, vội mở cửa phòng tắm, lao vào.

Tống Tử Kính để trần thân trên, đang mặc một cái quần lót nam CK vẻ mặt hoang mang quay đầu lại. Ở trong nhà quen có thị nữ sai vặt hầu hạ tắm rửa, anh cũng không cảm thấy bị phụ nữ nhìn thấy có gì không ổn, anh chỉ nghiêm túc hỏi: “Đây là cái gì?”

Mặt Tần Hiểu Nhiễm từ trắng chuyển xanh, lại chuyển sang trắng. Thế nhưng cô lại đứng im, không hét lên cũng không bụm mặt chạy đi, cũng dùng giọng điệu thật nghiêm túc trả lời: “Đây là quần lót. Trong túi còn có áo trong giữ ấm, tất cùng áo tắm. Khăn lông trên giá treo, máy sấy tóc ở bên ngoài. Anh còn cần gì nữa không?”

“Không cần, lui ra đi.” Tống Tử Kính vô thức bày ra bộ dáng lão gia.

Tần nha hoàn cũng thật nghe lời lui xuống. Cô khóa chặt cửa, ngồi trên sofa, một vệt ửng hồng từ cổ lan đến gáy, đỉnh đầu bốc khói.

. . . . . . Không thể tưởng tượng được, Tống Tuấn Hiền suốt ngày thuốc lá rượu chè thịt cá kia, dáng người lại. . . . . . .

Tần Hiểu Nhiễm bụm mặt, ở trong lòng ra sức phỉ nhổ bản thân.

Không được đâu, Hiểu Nhiễm! Hắn cặn bã như vậy, cho dù thân trên rắn chắc thân dưới hùng vĩ, cũng không thể thay đổi được sự thức hắn là cặn bã trong cặn bã. Mày là một phụ nữ lý trí, không thể để thân thể cơ bắp của hắn mê hoặc! Cho dù cơ bắp kia rắn rỏi như vậy, da thịt kia bóng loáng như vậy, . . . đẫm nước kia. . . . . . .

A không được không được! Mau nghĩ sang chuyện khác, nghĩ đến miếng đậu phụ đi! Nghĩ lại hắn lúc bình thường moi cứt mũi thích bắn lung tung khắp nơi, nghĩ lại hắn thích ăn rau hẹ còn nấc cục, nghĩ lại hắn cởi giày ra có thể xông chết con gián, nghĩ lại hắn làm khó dễ mình. . . . . . .

Nghiên cứu thật lâu, cuối cùng cũng thuận lợi thay xong quần áo. Tống Tử Kính đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy cô gái tên Hiểu Nhiễm kia đang ngồi trên một băng ghế làm bằng vải, ôm mặt, cười rồi lại nhíu mày, mặt hết đỏ lại trắng.

“Hiểu Nhiễm cô nương?”

Tần Hiểu Nhiễm nhảy lên như bị điện giật, cười ha ha hai tiếng, “Anh thay xong quần áo rồi hả? Tôi pha chút rễ bản lam*, anh mau uống đi. Nếu cảm thấy đau đầu, nhất định nói với tôi.”

rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.

Tống Tử Kính đương nhiên biết rễ bản lam có tác dụng gì. Thuốc này tuy hơi ngọt một chút, nhưng cũng là tâm ý của cô nương nhà người ta, không thể cự tuyệt.

Nhưng cốc sứ này trang trí rất kỳ lạ, hình vẽ bên trên người không ra người quỷ không ra quỷ, còn viết chữ kỳ quái. Còn có căn phòng này, trên bàn chất đống son phấn, vô cùng vừa bộn. Nhìn cái bàn thì rất rẻ mạt, nhưng mặt kính thủy tinh phía trên trong suốt, hiển nhiên là vật vô giá. Còn có ghế dựa này nữa, cũng không biết nhét bao nhiêu bông vải vào, ngồi xuống liền chìm cả nửa người xuống, tuy rằng thoải mái, nhưng không quen.

Nhìn Tống Tử Kính lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, bong bóng màu hồng của Tần Hiểu Nhiễm cũng dần dần tan biến. Cô vỗ vỗ mặt, nhanh chóng từ trong mơ mộng quay trở về với hiện thực, với thân phận trợ lý.

Tóc Tống Tử Kính vẫn ẩm, ở trong phòng tắm anh có lau qua một chút, thật dài, rủ trên vai.

“Sao anh còn chưa tháo tóc giả xuống.” Tần Hiểu Nhiễm đi qua, “Không phải luôn nói đội không thoải mái à. Như vậy sẽ dễ cảm mạo lắm.”

Nói xong, Tần Hiểu Nhiễm đưa tay cầm lấy, kéo một phát lại kéo một phát.

Đầu Tống Tử Kính nghiêng nghiêng theo.

“Hở?” Trước kia kéo một cái là rơi xuống mà.

Lại kéo phát nữa. Đầu Tống Tử Kính lại nghiêng theo.

Tần Hiểu Nhiễm cười ha ha hai tiếng, có chút khó thở, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Dùng sức kéo!

Cả người Tống Tử Kính cũng nghiêng theo.

“Hiểu . . . . . Hiểu Nhiễm cô nương?”

“Lập tức xong ngay!” Tần Hiểu Nhiễm nghĩ: tôi không tin không tháo được một bộ tóc giả. Hai tay cô đưa lên, dùng sức kéo tóc xuống.

Hai tay đều bị cầm lấy.

Tóc đen như tơ từ giữa ngón tay chảy xuống.

“Cô nương, tuy rằng tại hạ  không biết phong tục của quý địa, nhưng ở quê hương ta, thân thể da tóc đều là cha mẹ ban cho, không thể tùy tiện làm tổn hại. Hơn nữa,  cho dù cô nương muốn cắt ngắn giúp tại hạ, cũng xin cô dùng dao cắt thì hơn. Tuy tại hạ là nam tử da dày thịt béo, nhưng cũng rất đau.”

Nói xong, Tống Tử Kính thả tay cô nương nhà người ta ra, quay đầu tặng một nụ cười thân thiết hòa ái.

Tần Hiểu Nhiễm chỉ cảm thấy có một tia chớp từ vũ trụ mênh mông đánh thẳng xuống chính giữa đầu cô, đánh cô tan xác không còn mảnh da.

Một chuyện xưa khác – 04

Một chuyện xưa khác – 04

Editor: mèomỡ

Tống Tử Kính cố hết sức đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại kinh ngạc đến ngây người lần nữa.

Đây là đâu?

Đập vào mắt là cung điện nguy nga, chỉ thấy gạch ngọc khắp nơi, ngói vàng lợp mái, mái cong đấu củng*, rường cột chạm trổ.

* Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu

Tống Tử Kính làm quan nhiều năm, chẳng phải chưa gặp qua hoàng cung đại điện. Nhưng, rõ ràng là anh rơi xuống nước ở vùng núi sông xa xôi hẻo lánh, sao có thể lạc đến cung điện?

Mà người bên cạnh rõ ràng đều giống như người hầu, sao có thể công khai đi lại trong hoàng cung như vậy.

Tần Hiểu Nhiễm không nhẫn nại chờ Tống Tử Kính ngẩn người, kéo anh đi về phía phòng nghỉ. Nơi đó có phòng tắm, phải nhanh chóng để Thái Tử Gia này tắm nước ấm trước đã.

Tống Tử Kính đi theo cô mới phát hiện cung điện này chẳng những lớn, hơn nữa tất cả nam nữ trong cung đều ăn mặc quái dị. Nữ cho dù có mặc váy, cũng đều mặc quần bó sát ở bên trong, giày cao lại nhọn, không biết bọn họ đi đường kiểu gì. Chẳng lẽ đó là một loại hình phạt sao?

Còn có, trong tay nhiều nam nữ cầm một cái hộp nhỏ, đi đến một chỗ liền xúm lại khoa tay múa chân, còn có người nhìn cái hộp ấy mà cười. Thật quỷ dị. 

Lại nói dưới bậc thềm đại điện  kia, không phải chậu hoa mà lại là hai cái thùng gỗ, bên trên viết. . . . . .

“Tái chế. . . . . . Không thể tái chế. . . . . .”

Vì phục vụ du khách Hongkong nên in chữ phồn thể. Tống Tử Kính nhận được mặt chữ nhưng ý trên đó anh lại không hiểu.

Còn có đống chữ như nòng nọc đằng sau, là tiếng nước nào.

Tần Hiểu Nhiễm đi vài bước, phát hiện “Tống Tuấn Hiền” không đi theo. Cô nhìn lại, Tống thiếu gia đang hết sức chuyên chú nghiên cứu thùng rác, cô suýt chút nữa 囧 chết

“Tôi nói này, nhị thiếu, xin anh đừng đùa! Anh mà bị bệnh, chậm trễ tiến độ quay phim thì sẽ có chuyện đấy. Tổng giám đốc Tống mà biết, tất cả chúng ta đều xong đời.”

Tống Tử Kính quay đầu nhìn cô, rốt cục hỏi ra vấn đề anh luôn luôn muốn hỏi: “Đây là đâu?”

May quá, Tần Hiểu Nhiễm âm thầm châm chọc, anh không hỏi “Tôi là ai” đã rất tuyệt rồi

Loại chuyện chập mạch này Tống Tuấn Hiền đã làm vài lần, Tần Hiểu Nhiễm cũng chỉ có thể giả vờ không thấy. Dù sao nếu con người không dùng đến não trong một khoảng thời gian dài, não cũng sẽ thoái hóa. Tần Hiểu Nhiễm vẫn luôn cảm thấy nếu như não người khác đầy nếp nhăn, thì não của Tống Tuấn  Hiền kia nhất định là một miếng đậu phụ. Miếng đậu phụ này thỉnh thoảng có chút trục trặc, âu cũng có thể thông cảm.

Cô trả lời: “Nơi này là Hoành Điếm.”

“Hằng điện? Gia chủ của cô nương tên là gì?”

[ Hoành Điếm và Hằng điện đều đọc là héngdiàn ]

Tần Hiểu Nhiễm trợn mắt, “Chủ nhân nhà tôi họ Hồ, người giang hồ thường gọi là Đào ca.”

“Vậy, tại hạ muốn cầu kiến chủ nhân nhà cô nương, cô nương có thể thay ta bẩm báo không?”

“Muốn gặp ông ấy, anh phải làm đại biểu nhân dân toàn quốc!” Tần Hiểu Nhiễm không nhịn được, “Anh Tống, anh chơi trò trí nhớ cũng tốt, xuyên không cũng được, nhưng dù sao cũng phải chờ thay quần áo ướt ra đã.”

“Rốt cuộc tại sao cô nương biết tại hạ họ Tống?” Tống Tử Kính lại hỏi.

Tròng mắt Tần Hiểu Nhiễm sắp lộn ra sau lưng mất thôi, “Tôi xin anh. Tôi làm trợ lý cho anh nửa năm, là do chị gái anh – Tống phu nhân tự mình phỏng vấn. Ngay cả anh họ gì tôi cũng không biết, tôi còn có cơm ăn chắc? Được rồi, chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng nhé, anh là quý nhân hay quên, không sao. Nhưng xin anh nhấc chân lên, đến phòng nghỉ thay quần áo đi.”

Tống Tử Kính nghe xong không vui, coi đối phương thật sự là tôi tớ, không khỏi giáo huấn: “Nữ tử như cô nương thật sự quá khinh cuồng vô lễ.”

Tần Hiểu Nhiễm suýt chút nữa đứng không vững, phối hợp với lời kịch của anh ta: “Dạ dạ, nô tì sai rồi, công tử tha mạng!”

Tống Tử Kính vừa nghe cô nói như vậy, có chút ngượng ngùng.

“Tại hạ chỉ răn dạy vài câu, cũng không có ý muốn lấy mạng cô nương.”

Tha cho tôi đi!

Tần Hiểu Nhiễm vò tóc, quyết định trước khi mình biến thân thành Sói hồng* nên nhanh chóng ném Tống công tử tới phòng thay quần áo.

[Sói hồng – Nhân vật trong phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám]

Cô lười nói chuyện, túm lấy Tống Tử Kính chạy như điên tới phòng thay quần áo.

Tống Tử Kính là người học võ, tuy rằng không thể nói là rất cao thâm, nhưng đẩy một cô gái ra thì không thành vấn đề. Nhưng anh phát hiện cô gái này tuy sức lực rất khỏe, nhưng đan điều trống rỗng, không biết võ, có lẽ sẽ không thể lừa mình nên cứ để cô lôi đi. Còn câu “Nam nữ thụ thụ bất thân”, anh cũng thức thời không nói ra miệng.

 

Một chuyện xưa khác – 03

 Một chuyện xưa khác – 03

Editor: mèomỡ

Tống Tử Kính cảm thấy có người ra sức ấn vài cái trên ngực anh. Anh nôn ra một ngụm nước, thở gấp một hơi.

“Trở lại bình thường rồi! Trở lại bình thường rồi!” Có người vui mừng kêu to.

Anh cảm thấy trên người vừa ẩm vừa lạnh, tóc che khuất tầm mắt.

Dường như có bảy, tám cánh tay đỡ anh, người tập võ mẫn cảm khiến anh nhận thấy được càng ngày càng nhiều người vây xung quanh.

“Đây là lúc ngẩn người sao? Không phải! Còn không mau lấy nước lại đây.” Một người đàn ông hô to. Giọng nói mang theo chút giọng địa phương nhưng không khó nghe lắm.

Có người cạy miệng anh ra, không đợi anh phản ứng, liền rót chất lỏng hương vị là lạ vào miệng anh.

Rượu này sợ là đã hỏng rồi, quả thực còn khó uống hơn nước tiểu. Tống Tử Kính suýt phun ra. Nhưng rượu xuống bụng mang đến một luồng sức nóng, khiến thân thể lạnh như băng của anh dễ chịu hơn một chút.

“Anh có sao không, anh Tống?” Một cô gái run sợ hỏi.

Tống Tử Kính nghe giọng cô thân thiết, vội đưa tay ngăn lại, “Tại hạ không sao, cô nương đừng lo lắng.”

Mình đi thuyền rơi xuống nước, sợ là bị dòng nước cuốn tới hạ du, được thôn dân ven bờ cứu lên.

Nói cũng kỳ quái, ngày ấy trời trong nắng ấm, sông kia cũng không có bãi đá ngầm nguy hiểm, sao thuyền đang đi bình thường lại bị cuốn vào lốc xoáy? Chẳng lẽ là gặp thủy quỷ hà đồng* trong truyền thuyết, đến lấy tính mạng người qua đường?

Suy nghĩ của Tống Tử Kính không ngừng thay đổi nên không nhận ra rằng mình vừa mới lên tiếng, người xung quanh liền im lặng, sau mới lại tiếp tục nói chuyện.

Có người quấn một khăn bông rất lớn lên người anh, lau tóc cho anh. Vải bông lông xù này khô ráo mềm mại, anh chưa thấy bao giờ.

Người đàn ông vừa rồi gọi người lấy rượu lại hỏi: “Nhị thiếu, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?” 

Tống Tử Kính không thích cách xưng hô của ông ta, nói: “Tại hạ tất cả đều tốt, chỉ không biết gia bộc cùng ta rơi xuống nước thế nào rồi? Đại ca có vớt được những người khác không?”

Trương Lôi nghe câu trả lời kỳ quái đến cực điểm này, sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ, chỉ có một mình anh rơi xuống nước thôi.”

Xem ra là không tìm được gia bộc của mình. Tống Tử Kính không khỏi thở dài, những người hầu đều không biết bơi, sợ là lành ít dữ nhiều rồi.

Anh tự cầm lấy khăn bông lau khô nước trên mặt, vén tóc mái, ngẩng đầu nhìn lên liền sửng sốt.

Chỉ thấy trước mặt mình là một cô gái hơn hai mươi, dung mạo coi như thanh tú, có điều tóc chỉ tới bên tai, mặc áo bông màu xanh lam to sụ, lại chỉ mặc quần không mặc váy. Quần vải thô kia còn bó sát người, cô gái lại ngồi, đường cong hai chân lộ liễu cũng không biết xấu hổ chút nào. Chẳng những như thế, trên chân còn đi một đôi hài da trâu, hình dáng cũng cực kỳ cổ quái.

Tống Tử Kính nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện xung quanh cả trai lẫn gái đều ăn mặc tương tự. Nam tóc quá ngắn, sát vào da đầu, có người còn đội loại mũ kỳ quái chỉ che một phần đầu. Nữ tất cả đều mặc quần vải thô, nếu tóc không ngắn thì lại bù xù.

Tống Tử Kính nhìn nam nữ đó tuổi cũng không nhỏ, khuôn mặt ai ai cũng mệt mỏi, nữ thì ai ai tóc cũng khô vàng. Trong lòng anh không khỏi run lên, chẳng lẽ mình bị một đám khổ dịch cứu lên?

Nhưng anh ở Đông Tề, làm Lại Bộ Thượng Thư bốn năm, Tể Tướng ba năm, lại không biết triều đình có nô dịch quan tướng và khổ dịch sung quân đến vùng này.

Tần Hiểu Nhiễm thấy ánh mắt “Tống Tuấn Hiền” dại ra, mãi mà không nói gì liền sốt ruột nói: “Anh Tống, anh Tống anh sao vậy?”

Tống Tử Kính đưa ra tay túm lấy cổ tay cô, “Sao cô biết ta họ Tống?”

Đối mặt với vẻ đề phòng như gặp thích khách của Tống Tử Kính, Tần Hiểu Nhiễm chỉ biết nhìn trời:  “Anh không sao là tốt rồi. Mau đi thay quần áo đi, đừng đùa.”

“Đúng vậy đó, nhị thiếu.” Trương Lôi cũng lau mồ hôi lạnh, “Đây là lúc đùa sao? Không phải. Anh cẩn thận cảm lạnh. Tôi còn có việc muốn nói với anh.”

Mọi người cũng bảy miệng tám lời khuyên Tống Tử Kính đi thay quần áo. Ngữ điệu thoải mái của bọn họ lại khiến Tống Tử Kính đang căng thẳng không biết làm thế nào.

Cái cô nương tên Hiểu Nhiễm lập tức đến đỡ Tống Tử Kính.

“Không nhọc cô nương.” Tống Tử Kính vội tránh ra, “Tại hạ tự mình làm?” 

Còn tại hạ cơ đấy. Người có thể xưng “tổ tông” cô, giờ lại xưng “Tại hạ” rồi.

Tần Hiểu Nhiễm không nhịn được cười lạnh một tiếng.

* Hà đồng – 河童: là một sinh vật huyền thoại, một loại thuỷ quái trong văn hoá dân gian của Nhật Bản.

Một khởi đầu mới – 02

Một khởi đầu mới – 02

Editor: mèomỡ

Giờ phút này, Tống Tuấn Hiền mặc áo trắng như tuyết đang vừa bay giữa không trung, vừa uể oải gào lên: “Nhược Hinh, không cần lo cho ta, nàng đi mau đi!”

Nữ chính là người mới, trẻ tuổi xinh đẹp, vẫn còn đang học ở học viện điện ảnh. Nhưng người ta dù sao cũng xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn so với Tống công tử đúng là sinh ra một kỷ nguyên mới.

Chỉ thấy cô ta thâm tình bi thống kêu to: “Không! Quân Diệu, nếu chết chúng ta cùng chết!”

Tống Tuấn Hiền kia vẫn dùng giọng điệu nửa chết nửa sống: “Nhược Hinh, ta tình nguyện chết, cũng muốn nàng sống tốt!”

Nữ chính mảnh mai bị nữ phụ lòng dạ hiểm độc cưỡng ép lôi đi.

Cô gái kia đối mặt với Tống Tuấn Hiền đang trợn mắt như cá chết vẫn không bị ảnh hưởng, tiếp tục diễn như bão tố, nước mắt như suối trào, khóc đến khàn cả giọng: “Quân Diệu, chàng nhất định phải sống sót trở về. Ta. . . Ta cùng đứa con trong bụng đều chờ chàng trở về. . .” .

Thật sự là khiến người nghe rơi lệ đau lòng.

Tần Hiểu Nhiễm sờ sờ da gà nổi trên gáy.

Quên không nói, kịch bản của bộ phim “Chuyện tình công tử Minh Nguyệt khuynh đảo giang hồ”đầu tư hai ngàn để quay này cũng do Tống nhị thiếu “Đa tài đa nghệ” viết.

Tống Tuấn Hiền đương nhiên diễn vai nam chính. Đoàn phim còn cố ý mời một nam diễn viên khi xưa rất hot bây giờ rất lụi, trước kia luôn diễn đại hiệp giang hồ, công tử tình thánh, đến diễn vai nam phụ phản diện.

Nghe nói cái này cũng do Tống Tuấn Hiền lén gợi ý. Nguyên nhân là mối tình đầu của anh ta trước kia luôn chê anh ta không đàn ông bằng giang hồ tình thánh kia, cho nên đá anh ta.

Tống Nhị công tử ghi hận đến tận bây giờ, hiện giờ cố ý tiêu tiền mời người ta về, diễn một kẻ xui xẻo cả ngày bị nữ chủ khinh bỉ, bị nam chủ đánh đập, bị đồng nghiệp xa lánh, ra cửa gặp mưa, mua đồ ăn mất tiền, vợ ngoại tình, con gái yêu sớm, luyện công còn phải tự thiến.

Hẹp hòi và biến thái như Tống Tuấn Hiền đúng là hiếm có khó tìm.

Xuất phát từ tuyệt vọng và chấp nhận số mệnh, hai cảnh kế tiếp, đạo diễn Giang đều vô cùng dễ dãi cho qua.

Cảnh cuối cùng ngày hôm nay cũng là cảnh quan trọng nhất, là nam chủ đang chịu trọng thương, hộc máu như nước, vào thời điểm mấu chốt phi thân đá tên nam phụ phản diện xấu xa xuống nước.

Cảnh này hôm qua đã tập luyện vài lần rồi. Tuy rằng diễn viên chỉ quay mấy cảnh cận mặt, còn lại đều dùng diễn viên đóng thế, nhưng Tống Tuấn Hiền xuất phát từ oán thù riêng, nhất quyết muốn đá nam phụ một cái.

Tần Hiểu Nhiễm nhìn nam phụ Tô Phàm đang treo trên dây, tuy mặc áo bào đỏ thô tục, nhưng mày kiếm mắt sáng, khí vũ bất phàm, so sánh với Tống Tuấn Hiền tự kỉ, quá yêu bản thân, mày gian mắt chuột, nhìn thế nào cũng càng thấy giống nam chủ ngay thẳng.

Nhớ lại khi Tần Hiểu Nhiễm cô vẫn là học sinh cấp 2 ngây thơ, cũng từng không ít lần háo sắc với tấm áp phích của “Đan Phong công tử” Tô Phàm. Còn gì đau lòng hơn so với việc xem thần tượng ngày xưa bị một tên cặn bã cực phẩm bắt nạt.

Tống Tuấn Hiền thật sự là quá ghê tởm. Tần Hiểu Nhiễm không nhịn được mắng thầm. Loại công tử nhiều tiền không có chỗ tiêu, ấm đầu này, tốt nhất nên nhảy cầu cho tỉnh một chút.

“Cái gì? Anh nói. . . . . .” Kinh Tế Nhân tiếp cú điện thoại, nghe xong một lát, lập tức kêu to, khiến Tần Hiểu Nhiễm phát hoảng, “Anh nói phu nhân Tống Tử Mân. . . . . .”

Giờ phút này trên trường quay, hai người Tống – Tô đang bị cáp treo đưa lại gần nhau. Tống công tử chuẩn bị ra chiêu, Tô Phàm cũng làm ra tư thế ngăn cản

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, Tống Tuấn Hiền giống như chiếc sủi cảo, bay thành một đường cong, rơi vào hồ nước cách đó không xa, hơn nữa nước bắn lên còn tạo thành hình một đóa kim nguyên bảo.

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến mọi người hóa đá. Mọi người sửng sốt ba giây, mới hô hoán xông lên.

Người rơi xuống nước là thần tài của bọn họ, nếu đụng vào đâu, chị gái Tống Tuấn Hiền, tổng giám đốc của Vũ Quang -phu nhân Tống Tử Mân chắc chắn sẽ chôn tất cả bọn họ theo.

Cánh đàn ông bất chấp nước hồ mùa đông lạnh như băng, ào ào nhảy xuống cứu giá.

Những người khác vội hô to

“Chết rồi!”

“A, anh Tống, mau tỉnh lại!”

“Bác sĩ! Bác sĩ mau đến đây!”

“A, không thở nữa!”

“Cái gì? Không thở? Ôi tổ tông ơi, anh ta không thể chết được! Mau gọi cấp cứu!”

Một khởi đầu mới – 01

Một khởi đầu mới – 01

Editor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

         

    

  Kết thúc của câu chuyện này thường cũng là khởi đầu cho một câu chuyện mới.

—♥—

        “Cắt! Cắt!” Đạo diễn Giang ném cái loa trong tay, bật dậy, “Tống Tuấn  Hiền, tôi muốn anh diễn nam chính bị trọng thương nhưng vẫn khàn cả giọng bảo nữ chính mau chạy đi. Anh trợn mắt như cá chết đọc cái gì đấy hả? Điếu văn à?”

Nhân viên đoàn làm phim phụt cười, lại vội nín lại.

Diễn viên bị mắng đang treo lơ lửng trên dây, thờ ơ nói: “Đạo diễn, là ông yêu cầu quá cao thôi. Tôi ở trên này vừa cao gió lại lớn, không phát huy nổi. Hơn nữa, lời thoại thì làm sao, không phải có hậu kỳ phối âm à?”

Đạo diễn Giang tức đỏ cả mắt, lỗ mũi phun khí, biến thành Bạo Long chuẩn bị lao tới, nhân viên của đoàn làm phim vội xông tới ôm lấy đùi anh.

“Đạo diễn Giang, bình tĩnh đi! Nhà họ Tống đầu tư nhiều tiền như vậy, không phải muốn cho tiểu công tử diễn chơi sao? Anh đừng nghiêm túc quá, chỉ cần quay xong là được rồi.”

Đạo diễn Giang cắn răng, đặt mông ngồi về ghế đạo diễn.

Một đạo diễn tài năng như anh, tuổi trẻ có tài, tác phẩm đầu tay được giải vàng điện ảnh, có thể nói là nở mày nở mặt. Nhưng tác phẩm nghệ thuật thường không ăn khách, kiêm khủng hoảng kinh tế đầu tư thất bại. . . . . . Đây chính là một cắc tiền làm khó anh hùng hảo hán, người tương lai sẽ đoạt giải Oscar như anh không ngờ lại có ngày lưu lạc đến mức cầm tiền tài trợ quay phim thần tượng máu chó giả tạo cho thiếu gia nhà người ta.

Trong lúc đạo diễn Giang tinh anh đang thương thân trách phận, Tống Tuấn Hiền đã ngồi xuống giữa vòng vây của mọi người. Nhân viên trang điểm vội vàng trang điểm lại, rót nước cho anh ta.

“Nước.” Tống công tử một chữ ngàn vàng

Trợ lý Tần Hiểu Nhiễm đứng bên lập tức đưa nước đã pha mật chuẩn bị sẵn từ trước qua.

Tống Tuấn Hiền nhấp một ngụm, “Hơi ít mật, lần sau chú ý.”

“Dạ, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Tần Hiểu Nhiễm vội vàng cúi đầu cúi người.

“Lại có lần sau, cô sẽ không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Tống Tuấn Hiền nói tiếp, “Lưng.”

Tần Hiểu Nhiễm nhanh chóng đưa tay ra đấm lưng cho Tống lão gia.

“Mạnh một chút. . . . . . Nhẹ chút. . . . . . Lại mạnh một chút. . . . . . Bên trái, ừ, bên phải xuống dưới một chút. . . . . .” .

Tần Hiểu Nhiễm không dám chậm trễ. Cô nghe theo sự chỉ huy, phát huy tất cả kỹ năng, biểu diễn tất cả phương thức mát xa Pháp mới hầu hạ được Tống Tuấn Hiền thoải mái.

Người đại diện Trương Lôi đi tới, vừa hiếu kỳ lại vừa hâm mộ Tống Tuấn Hiền đang hưởng thụ trợ lý mát xa.

“Nhị thiếu, cũng không còn sớm nữa. Giờ là lúc mát xa sao? Không phải. Hôm nay chịu khó thêm một chút, cố gắng quay nốt mấy cảnh này được không?”

Tống Tuấn Hiền mở đôi mắt xếch xinh đẹp kia ra, vô cùng miễn cưỡng giận dữ nói: “Được rồi, tôi liều mình chiều quân tử vậy.”

Tần Hiểu Nhiễm ở phía sau anh ta trợn cả mắt.

Rốt cuộc là ai chiều ai?

Nơi này, trường quay này, ai không cầm tiền nhà họ Tống, liều mình hầu hạ công tử anh chứ?

Kỳ thực, khách quan mà nói thì khuôn mặt của Tống Tuấn Hiền này tuyệt đối có thể liệt vào hàng top.

Nghe nói tổ mẫu của anh ta là quý tộc Nga. Tống công tử có thân hình rắn chắc, cao ráo, khí chất tuấn tú nho nhã. Mắt xếch, môi mỏng, cười lên bảy phần lịch sự, ba phần câu hồn, khiến người rung động lại không thấy lỗ mãng. Fan của Tống Tuấn Hiền yêu bề ngoài đẹp đẽ của anh ta, còn so sánh anh ta với “Ngọc thụ quỳnh hoa”.

Nhưng con người không thể chỉ nhìn vào lớp da bên ngoài. Tần Hiểu Nhiễm luôn nghĩ như vậy. 

Fan Tống Tuấn Hiền đều không biết, bên dưới bề ngoài xinh đẹp kia thật ra lại cất dấu một linh hồn như bãi cứt chó.

Ích kỷ, bá đạo, lạnh lùng, ác độc, hư vinh, hám giàu, háo sắc. . . . . .

Nếu không có tiền tài, hậu phương lớn mạnh của nhà họ Tống cùng công ty đại diện bá đạo đến mức có thể giúp nước Mĩ trừng phạt Iraq kia thì công tử bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa như anh ta sao có thể may mắn đến mức này.

Tần Hiểu Nhiễm thở dài. Làm một trợ lý nhỏ bị nô dịch bị miệt thị, mỗi lần cô cổ vũ bản thân phải tiếp tục cố gắng, đều sẽ tự nhủ với mình: Thôi, Hiểu Nhiễm, ít nhất Tống Tuấn Hiền cũng dễ nhìn hơn bác gái Tây Môn.