Gả cho anh, em lấy cả đời mình làm tiền cược, anh nào nhẫn tâm để em thua

20120325002316_eyzkb

Gả cho anh, em lấy cả đời mình làm tiền cược, anh nào nhẫn tâm để em thua

Editor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

Gả cho anh, em lấy cả đời mình làm tiền cược, anh nào nhẫn tâm để em thua, bắt đầu từ một câu chuyện như thế này.


Có hai người hàng ngày đi làm đều gặp nhau. Có đôi khi cô sẽ nhìn anh đến thất thần. Anh có khuôn mặt đẹp mang chút ưu tư. Vì cô nhìn anh quá nhiều lần cuối cùng cũng khiến anh chú ý đến cô. Mỗi lần như vậy anh đều nhìn cô cười. Cô cúi đầu, mặt đỏ ửng. Đồng nghiệp xung quanh cũng nhanh chóng phát hiện ra tâm tư của cô. Họ thường xuyên trêu chọc hai người. Lâu ngày, hai người họ lại thực sự trở thành một đôi


Bọn họ đều đến tuổi kết hôn. Ngày đó họ cùng nhau ăn cơm, cô do dự nhắc đến việc kết hôn. Lúc ấy, anh hơi sửng sốt, không đáp lại. Một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Chỉ sợ… chỉ sợ về sau, em lấy anh sẽ phải chịu khổ.”


“Em không sợ.” Cô khẽ nói


Anh không nói nữa chỉ nhẹ nhàng hít sâu, trong mắt cô đó là đồng ý.


Về nhà, cô nói chuyện của bọn họ với cha mẹ, lại bị cha mẹ phản đối kịch liệt. Cha cô làm cùng một cơ quan với hai người, có ấn tượng không tốt với anh, trước giờ ông vẫn luôn phản đối bọn họ. Lý do là, anh là người không cầu tiến, lười nhác, không có tâm huyết, lại còn giao du cùng một số thanh niên không mấy tốt đẹp ngoài xã hội. Con gái theo anh về sau sẽ không có tương lai. Hơn nữa, hiện nay hiệu quả và lợi nhuận công ty ngày càng giảm sút, những ai có năng lực đều ra ngoài làm riêng, còn anh vẫn làm ở dây chuyền sản xuất, một tháng chỉ có mấy trăm đồng tiền lương. Đàn ông như vậy không có tiền đồ.


Không chỉ có cha mẹ, lúc trước khi họ công khai quan hệ, trong số đồng nghiệp của cô cũng có một số người phản đối cô gả cho anh, lý do cũng giống như cha mẹ cô. Họ nói đàn ông như vậy có thể thích nhưng tuyệt đối không thể lấy làm chồng.


Cô lại kiên quyết, ai khuyên cô cũng chỉ đáp lại một câu: “Tôi quyết đi cùng anh ấy.”


Cha mẹ thấy vọng vô cùng. Mẹ cô nói: “Đây là con lấy hạnh phúc của chính mình làm tiền đặt cược.”


Cô ngẩng đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Cho dù đi ăn xin, cho dù thất bại, con cũng đã quyết.”


Mọi người ngăn cản không nổi. Năm 24 tuổi, cô gả cho anh. Họ thuê một căn phòng nhỏ. Cô từ nhà chuyển ra ở riêng. Điều này càng chứng minh những gì mọi người đoán, anh là kiếp nạn của đời cô.

Nhưng sự thật lại ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi kết hôn, anh giống như lột xác, cố gắng vươn lên. Đầu tiên, anh xin rời khỏi nhà máy đã “nửa sống nửa chết” kia, cắt đứt quan hệ với đám bạn xấu, đến làm tại một xí nghiệp tư nhân. Khi mới bắt đầu, không có tiền, không có chỗ dựa, không biết phải qua bao nhiêu đường vòng, mất bao nhiêu công sức, cuối cùng gian nan vào làm trong công ty đó. Những ngày đó, cô nhìn anh vừa đen lại gầy. Buổi tối chưa đến mười giờ chưa về nhà, về đến nhà, ngã lên trên giường, quần áo cũng không kịp cởi liền ngủ mất.


Một năm sau, công tác của anh đi vào quỹ đạo, trích phần trăm nghiệp vụ ngày càng tăng, mà cô lại càng nhàn hạ. Đơn giản vì anh không cho cô đi làm, muốn cô an tâm ở nhà, chờ làm mẹ.


Lúc đứa bé ra đời, anh đang làm quản lý nghiệp vụ, có rất nhiều khách hàng, thời gian rảnh lại học thêm tiếng Anh và tiếng Nhật. Công ty cấp cho anh xe và nhà, mỗi người đều thấy tiền đồ tương lai của anh rộng mở.


Lúc này, cô vì sinh con xong đã béo lên rất nhiều, lại không bao giờ ra khỏi nhà nên ăn mặc cũng xuề xòa. Giờ đứng bên anh lại có cảm giác không xứng. Lúc này, những người trước đây lo lắng cho tiền đồ của anh, lại có thêm lo lắng mới. Lo lắng người đàn ông có đôi mắt hoa đào như anh sẽ bỏ cô mà đi. Những chuyện kiểu này vốn nhiều đến mức không đếm xuể.


Nhưng lần này, mọi người lại nhìn lầm anh. Khi sự nghiệp và cuộc sống không ngừng nâng cao, anh vẫn yêu cô thủy chung như trước. Tình yêu ấy so với lúc còn là người yêu còn vững chắc hơn không biết bao nhiêu lần, là tri kỉ, là người anh dốc hết tâm can để che chở. Từ ăn, mặc, ở, đi lại, việc lớn đến việc nhỏ, anh đều chu đáo, chưa bao giờ xem nhẹ. Cô ở cữ, mỗi buổi tối anh đều rửa chân cho cô. Thói quen này vẫn được anh giữ lại cho đến mãi về sau.


Anh chưa bao giờ giấu giếm tình cảm đối với cô. Có khi đồng nghiệp và bạn bè nói đùa: “Cái gì cũng thay đổi, bây giờ có phải nên đổi cả bà xã rồi không?”


Anh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đời này, chỉ có mình cô ấy”


Hạnh phúc của cô khiến mọi người không còn lời nào để nói. Thật ra trước đây cô cũng không dám chắc mình sẽ có được hạnh phúc như vậy. Khi đó cô chỉ yêu người đàn ông này, không nỡ rời xa anh, dù theo anh sẽ phải chịu khổ, nhưng giống như cô đã nói: cô chấp nhận.


Tối hôm đó, anh lại giúp cô rửa chân. Trong làn nước ấm áp, anh vẫn nâng chân cô trong lòng bàn tay. Cô bỗng nhiên cười hỏi: “Sao lại đối tốt với em như vậy?” Thật ra vấn đề này đã ở trong lòng cô rất lâu, thậm chí cô còn muốn hỏi: “Tại sao sau khi kêt hôn lại khiến một người có thể thay đổi như vậy?” Nhưng vì cảm thấy không ổn, cho nên cô không hỏi thẳng, nửa là buột miệng nửa là nói đùa.


Anh ngồi xổm trước mặt cô, nắm chân cô nâng lên một chút, nhìn cô một lát, sau đó thành thật nói: “Bởi vì lúc trước, em cầm cả cuộc đời mình làm tiền đặt cược đi theo anh. Em là người duy nhất trên thế giới này tin tưởng anh như vậy, anh sao nỡ để em thua.”


Người luôn vui đùa nói cười như anh nói xong câu đó, đôi mắt cũng đã đỏ lên.

23 bình luận về “Gả cho anh, em lấy cả đời mình làm tiền cược, anh nào nhẫn tâm để em thua

  1. Hai người này đúng là hạnh phúc, một cô vợ tốt tin tưởng chồng hết mực, và một người chồng chung thủy không muốn để vợ thất vọng về mình. ngoài đời thực kiếm đâu ra được người bạn đời như vậy đây? haizzz..

  2. Người như thế sắp tuyệt chủng rồi,khả ngộ bất khả cầu
    thanks nàng đã edit

  3. Truyện đọc cảm động quá, nhưng trường hợp này thật sự rất ít, ai cũng không thể đoán được tương lai, cũng không phải ai cũng có thể can đảm vì tình yêu mà đặt cược nhiều như thế này…

  4. Giá có người đàn ông nào nói với mình thế. Nhưng ngoài đời thực với ngôn tình khác nhau một trời một vực. Ng đàn ông mình yêu 9 năm, yêu mình 6 năm. Nhưng cuối cùng vẫn ko thắng nổi sự tàn khốc của cuộc sống. Chẳng ai sinh ra đã là dành cho ai, cũng chẳng có ai thiếu ai mà không sống nổi. Cũng chẳng có ai vì ko yêu ai mà chết. Có chăng may mắn trong cuộc đời này ta gặp đúng người đúng lúc. Có những thứ gọi là duyên phận. Người có duyên tự sẽ đến đc với nhau. Người vô duyên dù có cố thế nào cũng vẫn là cái kết đã định, ^^ vì cuộc sống ko như ngôn tình, cái kết này ko hay ta có thể viết lại kết khác…

Bình luận về bài viết này