Ép gả vợ hiền – Chương 1

epga1

 

Chương 1: Nhất định phải ép cô cúi đầu sao?

Editor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

“Không biết sở thích của Hứa tiểu thư nên tôi đã tự tiện làm chủ cho người sửa sang phòng, Hứa tiểu thư xem có chỗ nào không thích hợp cứ nói. Hãy coi như đây là nhà mình, đừng khách khí.” Dì tư cười quyến rũ, nói vô cùng ân cần.


Hứa Lương Thần vội vàng mỉm cười nói cảm ơn: “Đa tạ Tứ phu nhân quan tâm, Lương Thần xấu hổ không dám nhận, sao có thể để quý phủ và Tứ phu nhân quan tâm như vậy?”


Cô chẳng qua chỉ là gia sư và phiên dịch của phủ Đại Soái mà thôi, vị Tứ phu nhân này dường như quá khách khí thì phải?


Cô không dám từ chối phủ Đại Soái nên 
công tác ở Khải Minh và “Tạp chí địa lý quốc gia” đành tạm gác lại. Có thể nói trên thực tế thời gian ở Đoàn phủ sẽ không dài, khả năng buổi tối được ở lại nơi này càng khó. Không thể ngờ phủ Đại Soái lại dành riêng cho mình một viện, vị Tứ phu nhân này ân cần khẩn thiết, thái độ tốt đến mức làm cô cảm thấy được sủng mà sợ.


Nói trắng ra cô cũng chỉ là một nhân viên công tác bình thường mới vào phủ Đại Soái mà thôi, làm sao lại nhận được đãi ngộ như vậy? Vốn không quen biết vị Tứ phu nhân yểu điệu này, sao bỗng cảm thấy như mình nghiễm nhiên trở thành khách quý của phủ Đại Soái?


“Tứ phu nhân, tôi chỉ là nhân viên phục vụ bình thường của quý phủ, hơn nữa nhà cũng cách đây không xa, mọi người khoản đãi như vậy Lương Thần không dám nhận.”


Hứa Lương Thần đoan trang dịu dàng mỉm cười: “Tâm ý của Tứ phu nhân và quý phủ Lương Thần xin nhận, người xem chỗ này……”


Hay là thôi đi, được không?


“Chẳng qua là hai gian phòng ở mà thôi, Hứa tiểu thư khinh thường nhà họ Đoàn chúng tôi sao?”


Tứ phu nhân cười chưa đáp lời, ngoài cửa có người lạnh giọng nói.


Hứa Lương Thần nghe vậy liền giật thót, nụ cười trên mặt có hơi cứng lại. Tứ phu nhân Ngô Văn Quyên khẽ giật mình, cười quay đầu: “Lão đại, hoa dì tư cần, người ta đã đem tới chưa? Bảo người ta chọn loại tốt nhất, trong phòng này dì cảm thấy thiếu hai bồn mai Du Diệp.


Khi nói chuyện Đoàn Dịch Kiệt đã bước vào.


Bốn lính hộ vệ phía sau nâng mấy bồn hoa thật cẩn thận đưa vào. Trên mặt Đoàn Dịch Kiệt vẫn không có bất cứ biểu cảm nào: “Dì tư, dì xem đây đủ chưa?”


Ngô Văn Quyên đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của anh, nhìn Hứa Lương Thần cười nói: “Có đủ hay không cũng không phải do dì tư quyết định, con phải hỏi người ở.”


Nói xong kéo tay Hứa Lương Thần bảo cô xem hoa: “Hứa tiểu thư, nếu không thích hoặc không đủ cứ việc lên tiếng, người là cậu ta mời, cậu ta không phụ trách ai phụ trách?”


Nói xong  cười sâu xa liếc nhìn Đoàn Dịch Kiệt một cái.


Lão đại từ nhỏ đã nghiêm túc, vẻ mặt luôn lạnh lùng. Trước mặt binh sĩ như vậy có lẽ rất tốt, nhưng trước mặt giai nhân như hoa, sao vẫn không chịu mỉm cười vậy? Ngô Văn Quyên có chút trêu tức liếc Đoàn Dịch Kiệt.


Lời Tứ phu nhân làm Hứa Lương Thần có chút xấu hổ, nói có vẻ rất hợp lý nhưng nghe vẫn không được tự nhiên. Cô cười nhẹ không nói gì, ngước mắt nhìn người khởi xướng đáng ghét một cái.


Lại thấy Đoàn Dịch Kiệt mặc quân phục cổ đứng, mũ lính chỉnh tề, đeo bao tay trắng như tuyết, bốt đen bóng loáng, có vẻ lạnh lùng cứng nhắc, nhưng Hứa Lương Thần lại cảm thấy rất hợp với anh.


Đoàn Dịch Kiệt dáng người cao lớn, vô cùng tuấn tú, đường cong khuôn mặt lập thể rõ ràng như đao khắc, cả người tỏa ra vẻ muốn sống chớ đến gần, lạnh đến thấu xương. Roi ngựa trong tay lơ đãng gõ lên tay trái, đôi mắt đen hơi nheo lại sắc bén như kiếm, khiến cho Hứa Lương Thần không thể không dời tầm mắt.


Ánh
mặt trời đầu xuân ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào tạo thành những vệt lốm đốm loang lổ, Hứa Lương Thần lại không cảm thấy ấm áp chút nào, ánh mắt của người đàn ông trước mặt làm cho cô cảm thấy bất an.


Cô gái trước mắt trẻ tuổi xinh đẹp, uyển chuyển như non nước Giang Nam, nhẹ như nước mực, lại lắng đọng đoan trang cao nhã. Mặt trái xoan có chút cổ điển, da thịt trắng nõn giống như ngọc, có vẻ tinh khiết ảo mộng như mưa bụi Giang Nam.


Đôi mắt lấp lánh của cô phản chiếu ra khuôn mặt lạnh lùng của anh, khóe miệng Đoàn Dịch Kiệt hơi nhếch lên, bên môi nở một nụ cười như có như không. Chính anh đã từng nhìn thấy nụ cười của cô, cực kỳ động lòng người, hàng lông mày cong cong, khóe môi cong lên tựa như hoa xuân tháng ba bên bờ sông, tinh khiết mà đẹp đẽ.


‘Phủ Đại Soái này không vào được mắt em sao?’

Đôi mắt dài nhỏ của Đoàn Dịch Kiệt ẩn chứa một chút trào phúng, đi vào thư phòng nhìn lướt qua một lượt, nói với Tứ phu nhân: “Dì tư, sách cũng không đủ. Hứa nhị tiểu thư là tài nữ, không chỉ tinh thông sáu thứ tiếng mà sách cũng đều xem tiếng nước ngoài. Loại tập san tầm thường này, nhị tiểu thư sao có thể để vào mắt?”


Nói nửa thật nửa trêu chọc, Tứ phu nhân nhìn Hứa Lương Thần cười nói: “Dì tư đương nhiên không hiểu Hứa tiểu thư bằng con, dì Tư để trống giá sách, không phải là chờ đại thiếu đưa tới sao?”


Hứa Lương Thần cúi đầu không nhìn thấy vẻ cười đùa trong mắt Ngô Văn Quyên, trong lòng cũng không khỏi nhảy dựng. Cô vốn không quen biết vị đại thiếu phủ Đại Soái này, nói như vậy dường như có chút… Chẳng lẽ lời hôm đó nói bị anh ta nghe được sao?


Ngày ấy, khi Lục thiếu nhà họ Thịnh vẫn bám riết từ sau khi cô về nước chặn cô và chị cả trước cửa một quán cơm tây ở Nhất Chi Xuân, thật sự không còn cách nào để thoát thân, cô đành phải cố ý làm khó: “Lục thiếu, muốn Lương Thần đồng ý cũng dễ thôi. Chỉ cần anh dùng sáu thứ tiếng viết một phong thư tình, Lương Thần sẽ nghe theo anh hết.”


Thịnh lão lục nghe vậy suýt ngã dập mông xuống đất, bộ dáng kia thực buồn cười, còn cô cũng coi như tránh khỏi sự quấy nhiễu.


Đoàn đại thiếu nhắc tới lời này là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện vui đùa kia bị anh ta biết được?


Người mẹ dịu dàng xinh đẹp của cô chết sớm, cha cô công tử ăn chơi chỉ lo lấy vợ bé, lại còn mặt dày nhẫn tâm đưa cô, chị cả, và em ba đến nhà ngoại. Tuy rằng có bà ngoại thương, anh họ chị dâu rộng lượng, nhưng dù sao danh không chính ngôn không thuận, trong lòng vẫn có cảm giác ăn nhờ ở đậu.


Trong Đại trạch luôn lục đục với nhau, cho dù anh họ đứng đầu một nhà, nhưng cũng phải lấy chị dâu Thái Phượng Kỳ năm đó bà ngoại chọn. Khi anh họ chạy vạy đây đó bên ngoài tự mình nạp phu nhân Dương Nhược Lan, bình thường ở với nhau còn
nhiều chuyện vụn vặt, huống chi đông người như phủ Đại Soái?


Ra nước ngoài học, Hứa Lương Thần mới ngửi được hơi thở tự do tự chủ, phủ Đại Soái nắm trong tay mười sáu tỉnh phía nam này, cô thật sự là e sợ tránh còn không kịp, làm sao dám có ý tới gần? Không biết vì sao, đại thiếu mặt lạnh này lại phái người tìm tới tận nhà. Rơi vào đường cùng, cô nhiều lần nhẹ nhàng xin miễn, cuối cùng vẫn không mạnh bằng người ta. Sau đó ngay cả anh họ cũng ra mặt, cô không thể không đồng ý.


Đoàn đại thiếu này nhất định muốn cô cúi đầu, vì sao? Chẳng lẽ vì sự cự tuyệt của cô làm xấu mặt phủ Đại Soái sao?

p.s: Lần đầu làm chuyện cận đại dân quốc có hơi bỡ ngỡ. Mọi người góp ý nhé.

p.s 2: Lại 1 anh họ Đoàn =))

15 bình luận về “Ép gả vợ hiền – Chương 1

  1. aiz, đọc chương 1 đã thấy mùi nguy hiểm =)))))))))
    thề, dù mặt a Đoàn lạnh như tiền vẫn ngửi thấy mùi JQ lan tràn =))))))
    p/s: tôi ko thích họ Đoàn, nghe ngu ngu dại gái =))))))))))))

      • hình như là Chính Thuần mà cô =D
        haiz, nếu ko phải chú Lâm siêu đẹp trai thì tôi sẽ rất ghét nv Đoàn Dự =D
        Hư Trúc mới là ty chân chính của tôi, mỗi tội theo nguyên tác thì chú này xấu hoắc, may mà lên phim tương đối được =))))
        aaa, cảnh tôi thích nhất phim là đoạn cô công chúa đưa 3 câu hỏi :v
        ngày bé những cảnh nóng bỏng đầu tiên tôi xem là ở phim này đấy =)))))))

        • Ờ há xem lâu rồi k nhớ, đoạn H trong phim nhớ mỗi đoạn chú Lâm vs cô em gái đầu tiên ý ( ứ nhớ tên ) =)) thích cả anh họ Mộ Dung dù trong phim tính chú như sịt :))))))

          • Mộc Uyển Thanh á, Tưởng Hân đóng vai này siêu xinh, tôi nhìn cũng sướng mắt =)))
            còn đoạn H của Khang Mẫn, nữ phụ lẳng lơ gây bao sóng gió ==’
            và đoạn a Hư Trúc của tôi, thề là tôi thích đôi này lắm ý, cứ tưởng tượng ôm chăn 37 độ lăn lộn trong hầm băng là thấy thích rồi =)))))))))

  2. “không khỏi dời tầm mắt” -> “rời” ạ.
    Bới lông (mèo) mãi mới thấy vết, truyện nhà c quá sạch đẹp luôn =)))
    Mới mở đầu lão đại đã bắn tim rồi XD

Bình luận về bài viết này