Vong niên – Chương 13.2

week12a1“Phút chốc, trái tim anh hơi thắt lại một chút, rất nhẹ, lại…… Rất đau.”

Chương 13.2

Editor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

“A, trí nhớ đã xóa thành công, bây giờ cô nên chấp nhận số phận theo tôi về Mỹ đi.” Khốc Khắc đi tới sau lưng cô, cười nhạo nói.


Cô không nghe thấy, không động đậy, chỉ cảm thấy đau nhức cùng tuyệt vọng không biết tên đang từ trái tim lan ra toàn thân, đau đến mức cô không thể thở nổi, đau đến từng cái tế bào giống như sắp sửa nổ tung —


“A.” Trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cô đột nhiên ngã xuống, cơ thể co quắp lại không ngừng run rẩy.


Sau đó, thân thể của cô nhanh chóng thu nhỏ lại…… thu nhỏ lại……


Nháy mắt biến trở về bộ dáng bảy tuổi.


Tám tháng sau


Dịch Hành Vân đứng trước cửa khách sạn kiểu Nhật sáu sao mới khai trương của tập đoàn Tư Mạn, nhìn tòa nhà gỗ dung hòa với núi rừng, trình độ thiết kế cùng khuynh hướng cảm xúc tổng thể của khách sạn mới rất vừa ý anh, hoàn toàn đạt tới yêu cầu của anh.


“Tổng giám đốc, mau vào thôi! Tiệc rượu khai mạc đã bắt đầu rồi.” Trợ lý Lý Minh Tông ở bên cạnh nhắc nhở.


“Tiến độ hoàn thành khách sạn này nhanh hơn tôi tưởng.” Anh lẩm bẩm.


“Tôi cũng thấy vậy, nhưng mọi người đều nói là anh bảo tiến độ quá chậm, còn tức giận……”


Lý Minh Tông nghi hoặc liếc anh một cái.


Anh và tổng giám đốc đều có hơi kỳ lạ, dường như đã quên rất nhiều chuyện, thường xuyên không biết mọi người đang nói cái gì. Cảm giác này giống như mất đi một phần trí nhớ.


“Hả? Tôi có tức giận sao?” Dịch Hành Vân nhíu mày.


“Có! Chủ nhiệm công trường nói với tôi, lúc mới khởi công, anh thường xuyên tới đây thị sát, yêu cầu đẩy nhanh tiến độ.”


“Vậy à? Thế mà tôi không hề có ấn tượng gì với chuyện đó……” Anh trầm ngâm, trong lòng lại cảm thấy lộn xộn.


Anh vốn không phát mình có gì không ổn, nhưng sau đó có rất nhiều vấn đề trong công tác, làm cho anh nghi ngờ đầu mình xảy ra vấn đề.


Bởi vì khi nói chuyện với mọi người xung quanh, có một số chuyện anh không hiểu. Hoặc những chuyện mọi người khẳng định đã xảy ra thì anh lại không hề có ấn tượng. Vì thế anh đi tìm bác sĩ khoa thần king kiểm tra. Sau khi phân tích mới phát hiện, nửa năm trước có một đoạn thời gian anh hoàn toàn không nhớ được những gì đã xảy ra!


Càng kỳ lạ hơn là Lý Minh Tông cũng không nhớ.


Thật sự là rất kỳ lạ……


Hai người bọn họ lại đồng thời mất trí nhớ? Rất không bình thường.


Trọng điểm là não bộ hai người đều không có biến đổi bệnh lý, cũng không bị thương, người nhà Lý Minh Tông cũng chứng minh anh ta rất bình thường.


Về phần anh, anh cũng không hề có bất cứ triệu chứng nào, ngoại trừ cánh tay không hiểu sao lại có vết thương, phiên diện khác đều rất khỏe mạnh. Nhưng trong đoạn thời gian anh mất trí nhớ, có người nói thấy anh mang theo một cô bé ra vào nhà anh……


Thực buồn cười, Dịch Hành Vân anh sao có thể mang trẻ con về nhà? Đó nhất định là chị anh mang theo hai đứa con gái trở về.


Hỏi Lý Minh Tông, anh ta cũng thấy thật vớ vẩn, còn cười nói cho dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ không mang theo một cô bé bên người.


Đúng vậy, nếu có một ngày như vậy, anh nhất định là bị điên rồi.


Bởi vì không tìm ra nguyên nhân mất trí nhớ, sau này cũng không giải quyết được gì, dù sao ngẫm lại cũng không ảnh hưởng tổn thất gì đến anh, nên anh nhanh chóng chìm đắm vào công việc như trước, vẫn bới lông tìm vết như trước, vẫn soi mói lại còn thích sạch sẽ trước, cũng vẫn không thích trẻ con như trước.


“Quên đi, đừng nghĩ nữa, vào thôi!” Anh không lãng phí tinh thần, cùng Lý Minh Tông vào đại sảnh khách sạn.


Hôm nay là tiệc rượu khai trương khách sạn, rất nhiều khách quý quan trọng đều đến tham gia. Anh mặc tây trang tối màu, trong tuấn tú tao nhã còn mang theo khí thế lạnh lùng, đứng giữa mọi người bỗng trở thành tiêu điểm.


Sau khi tán gẫu xong, anh đang định vào văn phòng quản lý lại thấy bạn gái Ôn Hân đã lâu không liên lạc.


“Thật sự là đã lâu không thấy, Ôn Hân.” Anh chủ động chào hỏi. Lúc trước anh từng gọi điện cô, nhưng cô đều không tiếp. Anh cũng không muốn để ý, cho rằng đến trong hòa bình thì cũng nên chia tay trong hòa bình.


Ôn Hân lạnh lùng khinh thường liếc nhìn anh một cái, chán ghét nói:“Nếu không vì công việc, tôi hận không thể không gặp lại anh, cái đồ yêu trẻ con đáng ghê tởm!”


“Cái gì?” Anh ngẩn ngơ.


“Bạn gái nhỏ của anh đâu? Sao không đưa đến cho mọi người gặp mặt?” Cô châm chọc nói.


“Em đang nói linh tinh gì thế?” Khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống.


“Làm trò, đừng có giả vờ, đường đường tổng giám đốc tập đoàn Tư Mạn lại cùng một cô bé bảy tuổi bày trò yêu đương ‘vong niên’, nói khó nghe chính là yêu trẻ con, anh đó, đồ hạ lưu!” Ôn Hân dứt lời xoay người bước đi.


Anh ngây ra, quả thực là khó hiểu.


Cô bé bảy tuổi nào? Yêu trẻ con cái gì?


Vì sao lại liên quan đến một cô bé bảy tuổi?


“Hành Vân! Em ngây ra đó làm gì?” Có người vỗ lên vai anh.


Anh quay đầu, mày lập tức nhíu chặt.


“Chị, Chị mang hai tiểu nha đầu này tới làm gì?” Chị anh lại dẫn theo hai con nhóc này tới giúp vui.


“Lãnh đạo của em trực tiếp mời chị đấy.” Anh chị cười nói.


“Cậu, kem chỗ cậu thật ngon.” Hai cô bé vừa rồi còn chạy tới chạy lui, ùn đẩy náo loạn, vừa thấy anh liền quang quác vừa chạy vừa hét ầm ĩ.


“A, mẹ, sôcôla của chị có hai viên, của con chỉ có một viên…… con cũng muốn hai viên cơ……” Đứa em ầm ỹ nói.


“Mẹ, đừng cho nó, vừa rồi nó không nghe lời làm đổ cốc.” Đứa chị lại làm mặt quỷ với đứa em.


“Con muốn ăn con muốn ăn con muốn ăn……” Đứa em tức giận đến thét chói tai.


“Không cho mày ăn.”


“Em muốn em muốn!”


Anh khó chịu ấn tràn, xanh mặt quát:“Ầm ỹ muốn chết, im hết cho cậu!”


“Oa…… Cậu thật hung dữ……” Hai chị em hoảng sợ, khóc òa lên.


“Sao em lại mắng chúng nó?” Chị gái anh khẽ mắng.


“Thật là, cùng là bảy tuổi, sao hai đứa tiểu quỷ này không thể giống con bé……” Anh phiền chán nói.


“Con bé? Ai cơ?” Anh chị ngạc nhiên nói.


Anh đột nhiên giật mình, chính anh cũng ngẩn người.


Đúng vậy, anh đang nói ai? “Cô bé” anh đang định thốt ra là ai?


Phút chốc, trái tim anh hơi thắt lại một chút, rất nhẹ, lại…… Rất đau.


“Mẹ con muốn đi toilet……”


“Mẹ, kem của con chảy rồi……”


“Hành Vân, chị mang đứa bé đi toilet, em lau mặt đứa lớn hộ chị.”


Không đợi anh hoàn hồn chị anh đã kéo con gái đi mất. Đứa lớn lại quang quác kêu to:“Cậu! Cậu!”


Anh ngẩn ra, cúi đầu thấy kem đã dọc theo miệng của cô bé chảy xuống cổ.


“Cháu! Tiểu quỷ này sao ngay cả ăn kem cũng không cẩn thận như vậy……” Anh hổn hển rút khăn tay, khom người giúp cô bé vết kem dinh dính. Nhưng mới lau một nửa, tim anh lại chấn động mạnh, động tác xoay mình dừng lại.


Cảnh tượng này rất quen!


Dường như…… khi nào thì…… Anh cũng từng giúp một người lau mặt giống thế……


Khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ chợt lóe rồi biến mất trong đầu anh. Giờ khắc này, nơi nào đó trong lòng lại co rút đau đớn, hơn nữa còn xông thẳng vào đáy lòng.


Anh đau đến hít thở không thông, thật lâu không thở nổi.


“Oa…… Dịch Hành Vân! Kem chảy vào trong quần áo rồi!” Cháu anh gấp đến độ giơ chân.


Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn cháu gái, cả người chấn động.


Cô bé…… Gọi anh là gì?


“Dịch Hành Vân! Chảy vào rồi! Chảy vào rồi!” Có một cô bé thường xuyên gọi như vậy.


Trái tim của anh đập điên cuồng, hoảng sợ biến sắc, lắc đầu, lại dùng sức chớp mắt, trước mắt này chỉ có cháu gái anh mà thôi.


“A! Cậu thật đáng ghét, không lau cho người ta gì cả, cháu muốn đi tìm mẹ.” Cháu gái chu miệng lên trừng anh, la hét đòi đi tìm mẹ.


Đây là chuyện gì?


Anh cứng đờ, đè lên lồng ngực đau nhức.


Chẳng lẽ là thời gian qua quá bận rộn mệt mỏi, mới sinh ra ảo giác và huyễn thính?


Hít một hơi, anh kéo lỏng caravat, vội vàng đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, đi thẳng vào rừng định để mình thoải mái một chút.


Mùa thu sau giữa trưa bầu trời có vẻ mù mịt, ánh mặt trời ẩn sau mây đen, cảm giác giống như vào đông, giống như…… ngày đầu tiên anh đến nơi này……


Dọc theo đường nhỏ mới quy hoạch trong rừng, đi đến cuối đường là căn biệt thự đá phong cách châu Âu kia.


Anh đứng ở trước cửa biệt thự, nhìn đống kiến trúc vẫn hoang phế như xưa, kinh ngạc đến ngẩn người.


Nơi này vốn định cải tạo thành nhà ăn, nhưng cuối cùng lại ngưng sửa chữa, mà yêu cầu đình công, là do chính anh yêu cầu.


Trên thực tế, anh cũng không biết vì sao mình lại buông tha cho tòa kiến trúc này, giống như trong tiềm thức không hy vọng có người động đến ngôi biệt thự này, trong nội tâm luôn luôn có một luồng lực lượng muốn bảo vệ nó.


Nhưng nguyên nhân là gì? Anh không rõ, hơn nữa, anh cũng không thích tới nơi này. Trên thực tế, anh đã nửa năm chưa hề đặt chân đến đây, bởi vì anh không định vào, không muốn vào. Mỗi lần đi qua cửa căn biệt thự này, trong lòng anh lại thấy ngột ngạt, vô cùng không thoải mái.


“Anh muốn tìm ai? Nhà này bây giờ không có người ở.” Một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng anh.


Anh hốt hoảng xoay người, chỉ thấy một cậu bé bộ dạng tuấn tú thông minh.


A, sao nhìn cậu bé này có hơi…… Quen……


“Chú không tìm ai cả, chỉ tùy tiện xem nhìn thôi.” Anh âm thầm nghĩ xem từng gặp cậu bé ở đâu nhưng lại không nghĩ ra.


“Anh thật sự không tìm ai sao?” Cậu bé giống ông cụ non đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía anh anh.


“Cái gì?” Anh nhíu máy, rất phản cảm với tiểu quỷ này.


“Vào xem đi! Nói không chừng anh sẽ nhớ ra anh muốn tìm ai.” Cậu bé nói xong lại chủ động đẩy cửa vào.


Anh há hốc mồm, tiểu quỷ này sao lại tự tiện xông vào nhà của anh?


“Này! Nhóc, chỗ này là tư nhân……” Anh đi vào theo, đang định túm lấy cậu bé kia, thằng bé đột nhiên quay đầu, nhìn anh cười kỳ lạ.


“Dịch Hành Vân, chúng ta chơi trò chơi đi!”


Anh giật mình, sao tiểu quỷ này biết tên anh?


“Nếu anh nhớ ra cô ấy là ai, tôi sẽ trả cô ấy lại cho anh.”


“Cô? Ai cơ?” Anh sửng sốt.


“Cô gái trong lòng anh.” Cậu bé nhếch đôi mày nhỏ.


Dịch Hành Vân kinh ngạc khó hiểu.


Tiểu quỷ này đang nói gì vậy? Cô gái trong lòng anh? Trong lòng anh làm gì có ai? Trong lòng anh nào có……


Đột nhiên, trong đầu xẹt khuôn mặt tươi cười thanh tú ngây thơ của một cô gái, hại anh im bặt, sắc mặt hơi thây đổi.


Đó…… Là ai?


“Tôi vốn định tìm ra lời giải từ trên người cô ấy, nhưng từ ngày cô ấy biến trở về dù qua kỳ hạn nửa năm rồi mà vẫn không hề biến thân……” Cậu bé nói xong tiếp tục đi vào biệt thự.


“Tiểu quỷ rốt cuộc cháu đang nói gì thế hả?” Anh không hờn giận nhíu mày, hoàn toàn không hiểu cậu bé đang nói gì.


“Cô ấy không lớn lên, tôi cũng không thể động vào, cũng không thể phân tích, tất cả nghiên cứu đều vì vậy mà bỏ dở.” Cậu bé tiếp tục đi về phía trước, vẫn nói những lời kỳ lạ không đầu không đuôi.


Anh không kiên nhẫn, trước khi cậu bé đẩy cửa lớn, anh đuổi theo đi bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cậu.“Không cho phép vào, tiểu quỷ, nơi này là của chú……”


“Trước kia tôi ở đây.” Cậu bé quay đầu cười.


“Cái gì?” Anh sửng sốt.


“Chúng tôi trước kia ở đây, là anh đuổi chúng tôi đi, Dịch Hành Vân.”


Anh…… Đuổi bọn họ đi? “Bọn họ” là ai?

p/s: Tối sẽ post tiếp đoạn cuối… aiz bộ nào cũng dài :((((((((((((((

9 bình luận về “Vong niên – Chương 13.2

  1. lan dau tien phan hoi nha ban ne. hi. minh rat thich truyen tiem quan tai pho tay nha ban nha thich lam y . thanks ban nhiu nhiu nha

Bình luận về bài viết này