[TTG] A Dung – Chương 4 + 5


TTG2

Phần V: A Dung

Chương 4

Editor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


Đến tối, A Dung bưng cơm đốt đuốc đến bờ hồ tìm Phó Trường Ca. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế y như lúc sáng. A Dung gọi: “Phó Trường Ca, ăn cơm đi.” Giọng điệu vẫn vui vẻ như thường.


Phó Trường Ca lúc này đã bình tĩnh lại, hắn nhìn về phía A Dung, hỏi: Vị trí tốt ở đâu?”


A Dung nhoẻn miệng cười: “Ngươi ăn cơm rồi ta sẽ dẫn ngươi đi tìm.” A Dung đưa đồ ăn cho hắn, Phó Trường Ca đưa tay ra nhận. Nhờ ánh sáng từ cây đuốc, hắn trông thấy vết tím xanh vô cùng rõ ràng trên mu bàn tay A Dung. Hắn là người luyện võ, hôm nay ra tay có chút không kìm chế. Phó Trường Ca trong lòng áy náy: “Xin lỗi, hôm nay tại hạ đã mạo phạm.” 


“Tâm trạng ngươi không tốt, có thể hiểu mà.” A Dung xua tay, không thèm để ý. Phó Trường Ca không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng. Dưới ánh lửa, hàng mày của A Dung cong cong, từng lời từng chữ bừng bừng như đang nhảy nhót, giống hệt tính cách của nàng.


Cơm nước xong, A Dung cầm đuốc đi tìm chỗ chôn. Còn chưa đến nơi Phó Trường Ca đã cảm thấy âm khí vù vù thổi tới, còn loáng thoáng nghe được tiếng phụ nữ ngâm nga khúc hát nào đó. Phó Trường Ca vốn không tin quỷ thần, nhưng từ sau khi gặp A Dung, lại gặp tình cảnh này, hắn khó tránh khỏi có chút bồn chồn trong lòng.


A Dung cười nói: “Ngươi sợ à? Chôn nhiều người, luôn có mấy người không chịu đi. Cô nương này thỉnh thoảng lại thích buổi tối ra ngoài hát một khúc. Ngươi nghe xem có hay không?” Phó Trường Ca im lặng. Chỉ chốc lát sau, tiếng hát biến mất, A Dung thở dài, “Nàng ấy nhất định đã phát hiện ra chúng ta tới rồi.”


Phó Trường Ca vừa quay đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nét cô đơn giữa hai đầu lông mày A Dung. Trong lòng không hiểu sao bỗng siết lại. A Dung kỳ thật. . . . . . Rất sợ cô đơn.


Trèo lên một con dốc nhỏ, gió đêm chợt nổi lên, có cánh hoa màu trắng thổi qua trước mắt, ánh trăng chiếu vào cốc, Phó Trường Ca trông thấy vô số mộ phía dưới, trên mỗi phần mộ đều cắm một tấm bia gỗ. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt mà hoảng hốt ngây người: “Đây. . . . . . Tất cả đều là người rơi xuống sao?”


“Đúng vậy, số người chết trong mấy trăm năm qua đều tụ tập lại một chỗ, cũng coi như chuyện lạ.” A Dung cười hai tiếng, nhìn chung quanh: “Dưới kia chen chúc, chúng ta chôn ông ấy ở đây đi.”


Nàng một mình sống ở nơi chỉ có người chết . Bởi vì tuyệt vọng cho nên có vẻ vô cảm với chuyện này.


Phó Trường Ca im lặng đặt Môn chủ xuống, đào đất cùng A Dung. Hắn khâm phục kỹ thuật thuần thục của A Dung, nhưng trong lòng đồng thời lại dâng lên cảm giác chua chát, muốn đi lại nói không nên lời. Nàng đối tốt với hắn như vậy, thực ra vì trong lòng sợ hắn muốn rời đi mà thôi.


Nhưng hắn lại không thể không đi. Môn chủ gặp chuyện không may, Trường Thanh Môn nhất định sẽ hỗn loạn, tiểu thư vừa. . . . . . Phó Trường Ca lập cho Môn chủ một cái bia thật tốt, nắm tay siết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng mở miệng nói: “A Dung cô nương, tại hạ thật sự có chuyện quan trọng, ngày mai sợ là phải rời đi. . . . . .”


“Được, ngươi đi đi.” Không đợi hắn nói xong, A Dung liền ngắt lời hắn. Chỉ có điều câu trả lời lần này lại làm cho Phó Trường Ca lặng thinh thật lâu, ngay sau đó trong lòng trào lên rất nhiều áy náy. Hắn nhíu chặt lông mày, bỗng vén vạt áo, quì xuống, bái lạy A Dung, nói, “Ân cứu mạng cả đời khó quên, ngày mai sau khi rời cốc, đời này Trường Ca sợ khó có thể báo đáp ân tình của cô nương. . . .”


“Không sao không sao.” A Dung giống như thành thói quen ngắt lời Phó Trường Ca. Nàng giơ cây đuốc xoay người đi thẳng, bóng lưng yếu ớt khiến Phó Trường Ca bất giác siết chặt nắm tay.


“Phó Trường Ca! Đi thôi!” A Dung đi được một quãng liền vẫy tay với hắn, “Hôm nay ngươi ngâm nước, ta còn phải đổi thuốc cho ngươi đấy!”


Giọng điệu vui vẻ giống như trong cuộc sống của nàng không hề có bi thương.


Hôm sau.


Tối hôm qua trước khi đi ngủ A Dung đã nói sáng sớm sẽ đưa hắn ra khỏi cốc. Thế nhưng chờ đến khi mặt trời lên cao A Dung vẫn chưa ra. Phó Trường Ca đợi đến mức sắp không chịu nổi, đang định vào giục, cửa lại đột nhiên mở ra. A Dung thay bộ quần áo vải thô thường mặc thành một chiếc vày dài xanh nhạt.


Phó Trường Ca hơi giật mình, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay chiếu lên người A Dung dường như hơi kỳ lạ, lại khiến hắn cảm thấy. . . . . . A Dung, xinh đẹp như yêu tinh. . . . . . Đúng rồi, nàng vốn chính là yêu tinh mà. Phó Trường Ca ho một tiếng, vội nhìn sang chỗ khác, nơi tối hôm qua thay thuốc bị A Dung vuốt ve nóng rực lên khiến người ta khó chịu. Hắn nói: “A Dung cô nương.”


“Ừ, đi thôi.” A Dung vỗ vỗ bọc quần áo của mình, “Ta thu thập xong rồi.”


“Thu thập . . . . Cái gì?” .


“Một ít quần áo đồ trang sức thôi.” A Dung cười nói, “Ta đi cùng ngươi.”

Chương 5

Editor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

Nhìn A Dung cầm bánh bao thịt vẻ mặt vui sướng, Phó Trường Ca vô lực thở dài: “A Dung cô nương, tại hạ phải đi xử lý chuyện trong môn phái.”


“Được.” A Dung chuyên chú ăn một cái bánh bao, lầm bầm nói, “Cùng đi.” 


Phó Trường Ca bất lực: “Tại hạ muốn đi tìm người. . . . . .”


“Tìm ai?”


“Tiểu thư nhà ta.” 


A Dung dừng gặm bánh bao: “Ngươi thích tiểu thư nhà ngươi à?”


Phó Trường Ca khẽ giật mình, không nói gì. Đúng vào lúc này một luồng sát khí ập tới, mắt A Dung lóe lên, đang định ra tay, Phó Trường Ca trước mặt lại xoay cổ tay, đôi đũa trong tay kẹp lấy ngay sát bên tai A Dung, một chiếc ngân châm bị kẹp giữa đôi đũa. A Dung sửng sốt trong chốc lát: “Ngươi đang bảo vệ ta sao?”


Phó Trường Ca không để ý tới nàng, ánh mắt hắn nhìn xung quanh, trong khách sạn đột nhiên xuất hiện bốn năm người áo đen. Lúc này hắn cũng bất chấp lễ tiết, ôm eo nàng hét lớn: “Đi!” Sau đó nhảy lên, phá cửa sổ khách điếm thi triển khinh công bay ra ngoài.


A Dung nhìn cánh tay rắn chắc của đàn ông bên eo mình, ngẩng đầu quan sát gò má cứng rắn mà anh tuấn của hắn, nàng đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Phó Trường Ca, ngươi thật anh hùng!”


Đúng là làm cho nàng càng nhìn càng thấy vừa mắt.


Khuôn mặt lãnh đạm vì lời khen của nàng mà lập tức ửng đỏ. Hắn ho một tiếng, chân lại không ngừng, cho đến khi tới được nơi an toàn hắn mới buông A Dung ra, nói: “A Dung cô nương, vừa rồi cô cũng thấy rồi đó, đi theo tại hạ thật sự rất nguy hiểm, cho nên. . . . . .”


“Không sao đâu.” A Dung cười tủm tỉm nhìn hắn, “Cuộc sống phải như vậy mới thú vị chứ. Ngươi yên tâm, ta xuất cốc với ngươi chính là vì muốn đi chơi, chờ chơi đã ta sẽ trở về, không quấy rầy ngươi lâu quá đâu, ngươi cứ coi như yêu cầu này là báo ân cho ta là được.”


Sắc mặt Phó Trường Ca nghiêm khắc: “Đây không phải chơi.”


“Được rồi được rồi, không phải chơi.” A Dung ra vẻ làm hòa, Phó Trường Ca nhìn mà bất lực: “A Dung cô nương. . . . . .”


“Vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ, muốn tìm tiểu thư nhà ngươi, sau đó. . . . . .” A Dung còn chưa dứt lời, bóng dáng Phó Trường Ca đột nhiên lóe lên, nhảy đến trước mặt một cô gái xinh đẹp, kêu: “Tiểu thư!”


Ánh mắt A Dung lạnh lẽo, chỉ thấy Phó Trường Ca túm chặt tay cô gái kia: “Theo ta trở về.” Cô gái kia kêu ré lên, vừa đá vừa đánh. Phó Trường Ca chưa kịp lên tiếng đã trúng vài phát. Cuối cùng A Dung không nhịn nổi, vung tay lên, cô gái kia run lên một cái rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.


“Tiểu thư!” Phó Trường Ca hoảng hốt, hung dữ nhìn chằm chằm vào A Dung, “Cô đã làm gì!” Thấy vẻ mặt đó của hắn, trong lòng A Dung đau xót, cúi đầu nói: “Không có gì, khiến nàng ta ngủ một lát thôi.”


Dường như biết mình trong cơn nóng giận đã làm A Dung sợ, Phó Trường Ca há miệng, muốn xin lỗi, nhưng lại không nói nổi một chữ.


Trong ngôi miếu đổ ngoài ngoại ô, ánh lửa bập bùng, A Dung không thể không thừa nhận mình quả thật có chút tức giận, bởi vì lúc này đại tiểu thư Trường Thanh Môn – Thanh Túc bị trói bên cạnh đã tỉnh lại, còn đang không ngừng kêu gào: “Thả ta ra! Ta không muốn về!”


Phó Trường Ca vẻ mặt vô cảm thả củi vào đống lửa giả vờ không nghe thấy. A Dung nhịn được một lát, cuối cùng hung dữ lườm nàng ta: “Ngươi còn kêu nữa, ta xé cái miệng ngươi ra!” Yêu khí trên người nàng tỏa ra làm cho Thanh Túc rùng mình một cái. Phó Trường Ca thở dài một tiếng: “A Dung cô nương. . . . . .” Trong giọng nói lộ vẻ không đồng ý.


Thanh Túc biết rõ Phó Trường Ca nhất định sẽ che chở nàng ta, nên lại tiếp tục mắng: “Phó Trường Ca ngươi dám đối xử với ta như vậy, có tin ta lại đẩy ngươi xuống vực Tuyệt Tình không!”


A Dung ném mạnh thanh củi trong tay vào đống lửa, lần đầu tiên tỏ vẻ giận dữ với Phó Trường Ca “Là nàng ta đẩy ngươi xuống vực Tuyệt Tình?” Phó Trường Ca im lặng, A Dung cũng không đợi hắn trả lời, đứng dậy đi đến trước mặt Thanh Túc lạnh lùng hung ác nhìn nàng ta, “Là ngươi đẩy hắn xuống?”


Thanh Túc có chút chột dạ: “Tôi. . . . . . Tôi lúc ấy cũng không cố ý. . . . . . Ai bảo hắn không cho ta đi cùng Mộ Sinh ca ca. . . . . .”


Tuy mới rời cốc không lâu, nhưng mấy ngày nay đi theo Phó Trường Ca khắp nơi A Dung cũng đã nghe nói đến kẻ tên Mộ Sinh này. Giáo chủ tà giáo, một cái đại ma đầu máu lạnh. Trường Thanh môn thân danh môn chính phái, đương nhiên không thể cho phép con gái Môn chủ đi theo một ma đầu.


Cho nên Phó Trường Ca bị tiểu thư ngang ngược đẩy xuống Tuyệt Tình Cốc, mà Môn chủ Trường Thanh Môn. . . . . . Sợ là bị người của tà giáo giết.


A Dung quay đầu lại, trông thấy ánh lửa chiếu lên khuôn mặt lãnh đạm của Phó Trường Ca. Hắn không nói lời nào, nhưng nắm tay lại siết chặt. Thanh Túc bị vẻ mặt của A Dung làm cho sợ hãi, nhịn một lúc mới dám nói: “Ta thật sự không cố ý! Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa Phó Trường Ca giờ vẫn còn sống đấy thôi, không sao mà!”


“Ngươi thì biết cái gì?” 


A Dung ngồi xổm xuống, nắm cằm Thanh Túc ép nàng ta nhìn mình: “Cảm giác tuyệt vọng trước khi chết, ngươi đã thấy bao giờ? Tìm được đường sống trong chỗ chết là do ông trời ưu ái đến nhường nào, ngươi có biết không?”

***

p.s: Nữ phụ đầu đất đã xuất hiện :v

7 bình luận về “[TTG] A Dung – Chương 4 + 5

  1. công nhận đầu óc bà nữ phụ ko được tốt cho lắm, tính tình còn khó chịu hơn =))))))
    mà nam 9 vẫn có tình cảm với nữ phụ được thì chắc đầu anh chính là đất trong đất =))))))))))))))
    nữ 9 thật tội, mấy trăm năm mới gặp được một người sống, chị ko có sự lựa chon nào tốt hơn =))))))))
    giá như có 1 a cương thi đập chai bò dậy tỏ tình với nữ 9 =))))))))))))

    • Xin lỗi chứ tôi méo hiểu môn phái anh thiếu gái đến mức nào mà cái con như củ cải kia anh cũng yêu được. Edit mà phát khùng với con nở đấy :vvvvv

      • thế mới nói đầu anh có vấn đề =))))))))))))
        từ chương trước tôi đã ngứa mắt rồi, nhưng đến chương này thấy người anh ‘yêu’ thì càng ko còn gì để nói ==’
        nữ phụ đã não tàn lại còn động kinh =))))))))

Gửi phản hồi cho mèomỡ Hủy trả lời